Mà nam tử trẻ tuổi kia lấy từ trong ngực ramột chiếc hầu bao hoa lan đã hơi cũ, dùng ngón tay miết nhẹ lên hoa văn trên đó.
Kiểu dáng độc đáo giống hệt như chiếc hầu bao treo trên người của Thôi Hành Chu.Hắn chậm rãi nâng hầu bao lên miệng,ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa lan bên trong, đau lòng nhắm chặt hai mắt: “Miên Đường, trong lòng nàng hận ta, mới không muốn gặp nhau sao?”Bất quá Miên Đường không biết có người đang đau đớn gọi tên của nàng.Bởi vì trên người vô cớ đau nhức, vừa ra khỏi tiệm ngọc cũng đã quá mệt mỏi, vì vậy nàng liền dẫn nhóm người Lý ma ma trở về trọ quán nghỉ ngơi trước.Lý ma ma bảo nhà bếp đưa tới một chậu nước ấm, chườm khăn nóng lên bàn tay và bàn chân bị thương của Miên Đường.Miên Đường thích khoảnh khắc này nhất, chỉ cần kéo ống quần lên, đàng hoàng nằmchườm nóng.
Khi chiếc khăn ấm áp được đắp lên, thoải mái nhắm lại mắt to, lông mi run run.Nhưng trong lòng nàng có chuyện nên lo lắng hỏi: “Khi nào thì tướng công tới? Nếu hắn đến muộn mà hội dạo chơi hoa viên kết thúc, coi như đến Thanh Châu tốn công vô ích rồi!”Lý ma ma đã quen với tính khí thích nhọc lòng của Miên Đường, vừa ném chiếc khăn tay vừa nói: “Đông gia nói rằng hai ngày nữa có thể đến đây, nên người cứ yên tâm đi chơi, ngài ấy đã giao phó Mạc Như nói với quản sự ở hoa viên chừa chỗ tốt, nếu muốn xem kịch hài, chuẩn bị cho ngài vị trí gần phía trước, đến lúc đó còn có trà thơm hoa quả nữa.”Miên Đường nghe vậy nội tâm vui mừng, nhưng lại lo lắng Thạch tổng binh háo sắc kia đi dạo chơi hoa viên, nếu nàng lộ diện lại gây rắc rối cho tướng công sẽ không tốt.Lý ma ma cũng không để ý lắm mà nói: “Nghe nói ngày mai Thạch tổng binh muốn cùng Hoài Dương vương mở yến hội ở tửu lâu, người có thể đến đều là gia nhân quý tộc của hai phủ, nào có thời gian rảnh rỗi như vậy đi dạo phố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vả lại hắn thân là tổng binh, hành động sẽ không vô lý như nương tử nghĩ đâu.
Quan nhân sai người nói thay, ngày mai người có thể yên tâm thưởng ngoạn.”Miên Đường nghe lời Lý ma ma nói cũng dần yên tâm.
Tướng công thận trọng sắp xếp cũng rất quan tâm chu đáo.
Bài tập ở cờ quán của hắn gấp như thế, còn phải lo lịch trình của mình...!Thật sự khiến lòng người ta sinh ra vô số vui sướng.Sau khi vui mừng khôn xiết, Miên Đường nghĩ đến bàn cờ mà mình tạm thời không mua nổi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng – không biết đến bao giờ mới có thể kiếm đủ bạc để mua một bàn cờ...Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Miên Đường chải chuốt tươm tất, mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài, còn cố ý đi một vòng xa đến trước tiệm ngọc, chưa thỏa mãn muốn nhìn lại bàn cờ kia.Không ngờ, vừa mới đặt vững bàn cờ trên kệ, chưởng quấy đã bước tới chào hỏi với vẻ mừng rỡ: “Vị phu nhân này, hôm qua ngài có đến đây đúng không?”Liễu Miên Đường mỉm cười nhẹ gật đầu, nghe chưởng quầy nói: “Hình như ngài rất thích bộ bàn cờ này....!Vừa lúc! Vị chủ nhân đặt bàn cờ này là người có mắt cao, ghét bỏ bàn đánh cờ làm không tinh xảo, có tỳ vết, vì vậy thà bỏ tiền đặt cọc cũng không lấy.
Ta còn đang sầu khổ không nguôi.
Nếu ngài không ghét bỏ, ta lấy rẻ cho ngài có được không?”Miên Đường sau khi nghe xong, kinh ngạc tỉ mỉ nhìn bàn cờ, nhưng không phát hiện ra khuyết điểm nào không thích hợp.
Chỉ là hôm qua chưởng quầy hét giá hơn một trăm lượng, cho dù giảm giá một nửa, nàng cũng không có khả năng mua!Nhưng nàng không từ bỏ ý định lại hỏi tiếp: “Giá rẻ bao nhiêu?”Chủ quầy nhìn vào mắt nàng, ngập ngừng nói: “Hai mươi lượng?”Hắn vừa dứt lời, thấy Miên Đường xoay người muốn đi, chưởng quầy vội vàng sửa lời: “Năm lượng! Nếu ngài có thể bỏ ra nổi năm lượng, ta liền bán!”Miên Đường quay người lại, hai mắt long lanh, cười cười với hắn, duỗi ba ngón tay ra nói: “Ba lượng, hơn một đồng