Lâm Phược gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, khiến cho Lâm Đình Huấn sửng sốt một chút, cho hắn cảm giác, liền giống như nhà nuôi một con chó ném một miếng thịt xương vậy mà cho chó đá trở về, hơn nữa trong miệng Lâm Phược nói “hai ba người” cũng là hoàn toàn không đếm xỉa hắn đối với Chu Phổ thưởng thức, nhất định phải đem hai người này thu làm tùy tùng.
Lâm Đình Huấn cả đời đều là hàm dưỡng tốt, gặp chuyện không kinh, Thái Sơn sụp ở trước mắt không biến sắc, nhưng mà Lâm Phược cự tuyệt hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, hắn cũng không biết tiếp theo phải nói gì tốt.
Lâm Tục Tông vốn chính là nhìn Lâm Phược không thuận mắt muốn qua hóng chuyện, nào nghĩ đến tiểu tử này không biết tốt xấu tự mình trước cự tuyệt tòa nhà nam khê, hắn liền khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt.
Cố Doanh Tụ cũng rất là kinh ngạc, vừa rồi ở đầu đường Lâm Phược kiên trì muốn đem cậu cháu Chu Phổ hai người thu làm tùy tùng, lúc này từ chối khéo ý tốt của Lâm Đình Huấn, không khỏi đau đầu nghĩ: “Gia hỏa này đến tột cùng muốn làm gì?”
Trong buồng lò sưởi đốt khá ấm, cửa sổ đối vườn đều mở ra, nhưng hoàn toàn không có cái lạnh đầu đông.
Lâm Phược cự tuyệt khiến cho Lâm Đình Huấn lão luyện thành thục có chút chân tay luống cuống, nhất có không có tiếp lời xuống, trong buồng lò sưởi nhất thời rơi vào im lặng khiến cho lòng người run rẩy trong tĩnh lặng, không khí lập tức căng đến cực điểm.
Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung, Cố Trường Thuận, Triệu Năng những người này đứng ở sân cũng có thể xuyên qua cửa sổ nhìn thế tình hình trong ái các, Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung trong lòng kêu khóc: Lâm Phược này thật là đầu bị sao à, cho dù không cần cự tuyệt, cũng không thể sạch sẽ lưu loát không để ặt mũi gia chủ như vậy, hoàn toàn có thể sau chuyện xin Thất phu nhân chối từ.
Cố Trường Thuận mặt không biểu tình, dù sao hắn ở Triệu Hổ đã biết ý tứ của Lâm Phược.
chỉ có Triệu Năng trong lòng đã kinh ngạc lại là sướng phát điên, hắn từ huyện Bạch Sa thoát thân trở về, tuy nói thoát được một mạng, nhưng mà Lâm Phược táng thân huyện Bạch Sa, việc làm của hắn trên đường phối hợp cuộc sống tùy tùng thường ngày, luôn luôn không thoát được trách nhiệm. Sau khi về đến huyện Thạch Lương, Triệu Năng tự nhiên cực kì trình bày Lâm Phược không đúng, tận khả năng trốn tránh trách nhiệm. Lâm gia cũng quả thật không có làm khó gì Triệu Năng, đặc biệt là Triệu Hổ ở câu hỏi của Lâm Đình Huấn đối với Triệu Năng đánh, chọc giận Lâm Đình Huân, lúc trách phạt Triệu Hổ, Triệu Năng ngược lại lấy được một chút đồng tình, sự tình liền nhẹ nhàng bỏ qua. Thất phu nhân trong lòng cũng là hận Lâm Phược để cho hồ ly tinh mê hoặc tâm hồn bị mất tính mạng mình, cũng không có muốn thế nào đi truy cứu khuyết điểm của Triệu Năng.
Triệu Năng tuyệt đối không có_nghĩ đến Lâm Phược mạng cứng đến loại trình độ này, vậy mà hai lần chết mà sống lại, sáng sớm nghe thấy Lâm Phược trở về rồi, sợ đến kinh hoàng thất thố, đặc biệt là nghe nói lão gia lại muốn đem tòa nhà ở nam khê đến lung lạc Lâm Phược, Triệu Năng càng lo lắng sẽ đề cập lại một chuyện Bạch Sa huyện. Bởi như vậy, hắn một phần sai lầm sẽ mở rộng đến mười phần, cho hắn đến trước từ đường đánh chết tươi cũng có khả năng, cái này khiến cho hắn như thế nào không kinh hoàng thất thố? Hắn tuyệt đối không có nghĩ đến Lâm Phược chuyến này trở về sẽ không biết coi trọng như thế, trực tiếp cự tuyệt ý tốt lung lạc của lão gia.
Triệu Năng tay khẽ bụm miệng, chỉ cảm thấy trái tim treo ở trong cổ họng cuối cùng rơi về đến chỗ cũ, nhưng mà hắn đồng thời vẫn là nghi hoặc: Lâm Phược tiểu tử này có phải uống nhầm thuốc rồi hay không?
Chu Phổ khoanh tay mà đứng, thấy những người bên cạnh này, trong lòng hắn cũng nghi hoặc dị thường.
Chu Phổ tính tình sáng sủa không giả dối, cùng Lưu mã tặc ở một chỗ vui vẻ trêu chọc cười đùa, ở trước mặt Tần Thừa Tổ, Tào Tử Ngang những người này cũng lời nói hành động thô lỗ, nhưng hắn một đời này sống mạo hiểm, khúc chiết, cái sóng to gió lớn gì mà không có trải qua, nhãn lực cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Trước khi Chu Phổ không biết Lâm Phược ở huyện Thạch Lương lại túng quẫn như thế, cũng không biết địa vị Lâm Phược ở Lâm gia thấp như thế, thầm nghĩ hắn nếu không phải thi đỗ cử nhân, địa vị đại khái cũng chỉ so sánh Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung hai người này hơi cao hơn một chút, còn không bằng Cố Trường Thuận, Triệu Năng cuộc sống những gia đình này, Chu Phổ càng thêm không biết Lâm Phược ở trong mắt người khác sẽ không được việc như thế, hắn có thể nhìn ra bọn người Thất phu nhân, Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung đều thật lòng quan tâm Lâm Phược, nhưng mà bọn họ giống như từng người tranh muốn giúp đỡ Lâm Phược lấy chú ý, giống như ở trong mắt bọn họ, Lâm Phược là người rất không có chủ kiến.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chu Phổ thật là nghĩ không hiểu, hắn chinh chiến nửa đời người, người có thể khiến cho hắn thán phục thật không có mấy người, Lâm Phược tuyệt đối phải tính là một người. Từ huyện Bạch Sa gặp cướp, trốn ở trong thuyền đi đến hải đảo, cùng hai người Phó Thanh Hà diệu kế giết chết tinh nhuệ Ninh hải trấn gấp mấy lần mình, cứu hai cô gái Tô My cùng các thiếu niên, lại thành công đoạt được thuyền rời khỏi hoang đảo, cũng hiến kế sách hiếm thấy cùng bọn họ hợp lực cướp giết thuyền quan, không thương một binh một tốt cứ ra Tử Ngang cùng Tứ nương tử. Trong các loại chuyện này thể hiện ra được gan dạ sáng suốt, mưu lược, nghĩa dũng. Ngoại trừ Hầu gia, Chu Phổ còn thật chưa từng ở trên người người khác nhìn thấy qua. Vừa rồi ở nhà Triệu Hổ, lúc Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung ở nơi đó tính cách Lâm Phược làm chuyện sai liều mạng khuyên hắn tiếp nhận ý tốt của bổn gia, Chu Phổ thật muốn ở bên tai bọn hắn rống giọng một cái: “Các ngươi có tư cách gì vung tay múa chân đối với Lâm Phược?”
Tuy rất nghi hoặc, Chu Phổ vẫn là rất thông minh lựa chọn yên lặng quan sát, hắn tin tưởng Lâm Phược có năng lực giải quyết tốt tất cả cái này, không cần hắn mò mẫm lèo lái cái tâm tư gì, trước khi lên bờ, Tần Thừa Tổ cũng tìm hắn một mình nói qua, chuyện tiếp ứng lên bờ phải lấy Lâm Phược làm chủ, hắn càng chủ yếu là bảo vệ an toàn của Lâm Phược.
Lâm Phược cũng đang cảm thấy đau đầu, lúc ở huyện Bạch Sa, hắn liền không là Lâm Phược trước kia rồi, Chu Phổ cùng bọn người Triệu Hổ đối với