Họ đóng giả thành người bán ngựa bên ngoài lẫn vào trong đám người Ngô Tề mà đi, kỵ binh Đông Dương phủ phân ra vài người đi tìm bắt ngựa đã chạy tứ tán, Dương Phác đi giữa mảnh đất, nhìn thi thể bị bắn chết, máu tươi chảy thấm vào đất, loang ra một mảng lớn.
Dương Phác ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong lòng tính toán khoảng cách bắn tên cùng ngọn giáo để có chiều sâu vào xương và thịt, thầm nghĩ vừa rồi có sáu người rời đi, ít nhất cũng phải có hai cây cường cung thượng phẩm, thầm nghĩ loại cung này ở quân đội cũng là hàng hóa cấm, không nghĩ rằng đã lưu lạc dân gian.
Lâm Phược mặt không biểu lộ cảm xúc cùng quay đầu về phía Dương Phác chắp tay, nói:
-Đêm hôm qua Thất phu nhân phái người gửi tin cho ta, mới biết được hôm qua đã va chạm với Dương thúc và Cố đại nhân tại tửu lâu, hôm nay ta cùng mọi người tới đây là do dự không biết có thể đến gặp Cố đại nhân tạ tội không, lúc nãy khi trên đường trở về, ta gặp vài khách qua đường nói chuyện tốt của họ hỏng rồi, vài người sẽ đến vây giết ta, vì vậy ta cố ý bức bọn hắn đi thẳng tới đây, là muốn dựa vào chư vị huynh đệ ở Đông Dương phủ ra tay trợ giúp. Như vậy Lâm Phược cùng vài vị khách bán ngựa kia mới đủ khả năng bắt được những tên cướp kia. Đó là vài vị khách bán ngựa từ nơi khác tới mà Lâm Phược quen biết khi ở Đình Hồ.
Hôm qua Cố Ngộ Trần phái Dương Phác đi gặp Cố Doanh Tụ, sau khi nghe chuyện Lâm Phược gặp phải bọn cướp ở huyện Bạch Sa, lại nghe Lâm Phược khách khí gọi hắn là “Dương Thúc”, khiến hắn cảm thấy Lâm Phược tốt hơn một chút. Mặc dù cảm thấy đám người bán ngựa kia cũng có điểm đáng ngờ, nhưng cũng không nghĩ gì thêm.
Cố Doanh Tụ nhìn quanh chớp đôi mắt đẹp xem Lâm Phược nói hươu nói vượn, những người ngã trên mặt đất rõ ràng là người nhị công tử phái tới để rửa nhục, hắn lại chỉ hươu bảo vượn nói là đồng đảng của bọn thích khách hôm qua, hắn hiển nhiên không lo lắng đám giặc cỏ này sẽ sống lại chọc thủng lời hắn. Nếu nhị công tử biết những tên cướp hắn phái tới rửa nhục không chỉ bị giết, lại còn bị gán cho tội danh thích khách, hắn nhất định sẽ tức hộc máu, đại khái sẽ càng lo lắng quan phủ sẽ truy cứu vấn đề thích khách lên đầu hắn. Cho dù Lâm gia ở Đông Dương là gia tộc quyền thế, lại là dòng họ thế huân, nhưng tội danh ám sát Phó sứ Giang Đông cũng đủ làm cho bọn họ hồn bay phách lạc, phải cẩn thận mà ứng phó.
Cố Doanh Tụ cẩn thận suy nghĩ kế sách của Lâm Phược, Lâm Phược lại nghiêm trang ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét thi thể trên mặt đất, đem những binh khí của đám cướp này đưa cho Dương Phác xem:
-Trên mặt đao này có khắc hai chữ “khinh dực”, xin thứ Lâm Phược kiến thức nông cạn, trong phủ Đông Dương, bất kể Trấn quân hay Binh Mã Ti của Đông Dương phủ, hay là trên danh sách cung doanh chư huyện cũng như xã doanh, đều không có cờ hiệu “Khinh dực” nào.
Dương Phác nhìn nhìn đao, lại xoay người ngồi xuống nhấc áo xác người chết lên, bên trong mặc bì giáp, bên cạnh bì giáp cũng có một quyển sách có ký hiệu “khinh dực”, hắn cũng không nghi ngờ lời Lâm Phược nói:
-Có lẽ là ai đó nuôi tư binh
Phó úy kỵ binh Vân Kỵ được phái tới Đông Dương phủ hộ vệ Cố Ngộ Trần không nghe ra Lâm Phược đang nói hươu nói vượn, hắn đi đến gần nói:
-Lâm cử nhân gặp bọn đồng lõa thích khách này ở đâu vậy? Ta tức khắc phái người quay về phủ Đông Dương báo cáo việc này, mời Binh Mã Ti điều binh đến Thạch Lương bắt bọn đồng đảng thích khách…
-Khi ta ở xã Đầu Vọng thấy những người này tới, khi hết đường trốn, ta nghĩ đến phủ Đông Dương sẽ phái binh bảo hộ Cố đại nhân, vì thế trốn về hướng bên này…
Phó úy Vân Kỵ không phải lão lính dày dặn, nghe thấy Lâm Phược nói như thế, lại hoảng hốt.
Vị Lâm cử nhân trước mắt này ngày hôm qua xuyên qua đám thích khách có ân cứu mạng với Án sát phó sứ, hôm nay đuổi giết đồng đảng của thích khách, trốn đến đây là để tìm kiếm nơi che chở, bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn, còn ngăn cản bọn họ trốn vào thôn, nếu bẩm báo việc này cho Binh Mã Ti, tiền đồ của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Dương Phác kinh nghiệm lão luyện hơn một chút, nghĩ thầm rằng: có những người bán ngựa tương trợ, Lâm Phược căn bản không cần chạy trốn như con thỏ, hơn phân nửa là hắn dụ đồng đảng thích khách đến tranh công. Tuy vậy hắn cũng không nóng lòng để cho Phó Úy Vân Kỵ phái người thông báo việc này cho phủ Đông Dương, chỉ nói:
-Việc này trước tiên thông báo với huyện Thạch Lương sau đó bẩm báo với đại nhân nhà ta sau.
Phó Úy Vân Kỵ vội vàng nói thêm, phái người đưa những thi thể cùng ngựa và binh khí của nhóm đồng đảng này đi kiểm tra.
Cố Ngộ Trần thân mình gầy gò, mặc quần áo xanh đứng trước gió càng có vẻ thêm đơn bạc, cằm dưới không râu, trên môi có hai chòm râu, tuy nói mới bốn mươi tuổi, nhưng lại có nếp nhăn trên mặt, có vài phần già nua, hắn đứng ở trước tòa nhà nhìn ra cổng thôn.
Trước đó có người bẩm báo nói rằng hôm qua Lâm cử nhân bị đồng đảng của thích khách đuổi giết đến thôn Khẩu Bắc, y mệnh cho Dương Phác đi tới cửa thôn đồng thời sai kỵ binh phủ Đông Dương truy nã đồng đảng thích khách, chớ khiến Lâm cử nhân bị thích khách làm thương tổn. Sau đó Dương Phác lại phái người trở về bẩm báo rằng đồng đảng thích khách đều đã chết, không chỉ có Lâm cử nhân, Đại tiểu thư cũng ngồi xe tới cửa thôn, y muốn ngồi cũng không được, nên đã về nhà trước.
Rời quê hương đã hai mươi năm, cả đại gia tộc đã tan tác thành bộ dáng như hôm nay, ái nữ của đại ca còn lớn tuổi hơn so với tiểu thiếp của đại ca, tư vị đó, khiến trong lòng Cố Ngộ Trần cảm thấy không vui, hết thảy đều là do lúc trước y tuổi trẻ khí thịnh gây nên tội phải hầu án, đại ca hắn gửi cho y một thư riêng nói trong triều đang có dư luận muốn phán y tội danh lưu đày, vì thế vợ chồng hai người phải rời đi, ngoài ra còn có một vú già trên đường lưu đày đã bị bệnh chết.
Nhìn xe ngựa của Dương Phác và Lâm cử nhân hôm qua đã gặp mặt ở tửu lâu đi tới, mành xe nhấc lên, vách tường xe có một thiếu phụ xinh đẹp và có một đại tẩu đi cùng, Cố Ngộ Trần mắt đã đẫm lệ khó kìm nén nổi.
-Ngươi xem xem, nhìn thấy Tụ nương hẳn phải cao hứng mới đúng, ngươi lại có bộ dáng gì vậy?
Thê tử kết tóc của Cố Ngộ Trần rưng rưng oán giận nói.
Cao hứng thế nào mới tốt