Trạm Triều Thiên thuộc phủ Giang Ninh huyện Sơn Tây nam lộc, đến cảnh nội phủ Đông Dương phía bắc là đường núi, sông Thạch Lương thủy đạo cùng với cổ đường huyện hướng đồ trung huyện đường đồ đường núi đều tập như thế mà, trạm nghỉ chân tây nam tức vì Giang Ninh thành y vì nơi hiểm yếu Triều Thiên đãng, cũng danh hồ Triều Thiên, Lâm Phược, Cố Ngộ Trần đến khi đình thuyền cập bờ bến vì qua phụ cổ sang sông, chính nam ngạn chưa kịp tê hà cổ sang sông, là phủ Giang Ninh chính yếu sang sông nước sông nói một trong, này đây trạm Triều Thiên lại xưng miền nam thứ nhất dịch. Trạm Triều Thiên sau khi quy đỉnh núi vốn có cao tổ ở Giang Ninh đảm nhiệm trấn âu yếm khiến khi một tòa tư tòa nhà, cao tổ ở Giang Ninh khai quốc sau, quy sơn tư tòa nhà xây dựng thêm vì hành cung, Thái Tông dời đô Yến Kinh sau, quy sơn hành cung lại ban thưởng xây dựng vì tịnh giác thiện tự.(DG: ai làm ơn dịch đoạn này đi)
Từ nam chí bắc, từ đông sang tây, văn quan võ tướng cùng với thân tín đi đường này đại đa số đều phải ở trạm Triều Thiên đổi thuyền thay ngựa, đổi xe hoặc nghỉ ngơi; so với lúc mới kiến quốc, lúc này quan dịch càng thiện kinh doanh hơn, liền cho phép thương lữ ban đêm không thể quá giang ngủ lại mà thu tiền bạc, nghiễm nhiên trở thành nhà trọ của nhà nước.
Lâm Phược khoanh tay đứng ở trước bậc, nghe đêm truyền tới tiếng chuông xa xa mờ mịt từ sau núi Tịnh Giác thiện tự.
Trần Ân Trạch vừa trở về nói, Đỗ Vinh vừa mới mời Cố Tự Nguyên và Vĩnh Xương Tiểu Hầu gia Nguyên Cẩm Sinh đêm du Tịnh Giác thiện tự, Dương Thích cùng với Cố Ngộ Trần hai gã tộc cháu của Cố Tự Minh và Cố Thiên Kiều cũng đi theo.
Cố Tự Nguyên và Nguyên Cẩm Sinh quan hệ như thế nào, Trần Ân Trạch từ trong miệng nha hoàn cũng đã thám thính được.
Cố Ngộ Trần lấy được tội khi vợ chồng hai người lưu đày đi bắc cương, khi Cố Tự Nguyên và Cố Quân Huân tuổi còn nhỏ, được nhạc phụ của Cố Ngộ Trần là Thang Hạo Tín thu dưỡng. Thang Hạo Tín tuy vì chuyện này mà chịu liên luỵ, không thể đảm nhiệm chức công bộ Thượng thư, nhưng trên triều cũng là quan tam phẩm, dưới lại có con gái là vợ của công bộ thị lang, cũng có năng lực đem ngoại tôn Cố Tự Nguyên đưa vào quốc tử giám học tập.
Triều đình thiết lập trường thái học Quốc Tử Giám cho sĩ tử trong nước học tập. Trường thái học tuyển sĩ tử ở các phủ huyện, những người tài đều được địa phương đề cử nhập học, trên thực tế trường thái học chỉ tuyển nhận năm trăm sinh đồ nhập học, tự nhiên đều bị huân tộc địa phương khống chế; mà quốc tử giám chỉ chiêu con cháu công hầu tam phẩm trở lên, tằng tôn phải nhị phẩm trở lên.
Hai kinh Nam bắc đều có Quốc Tử Giám, hơi có khác nhau chỗ chính là con cháu công hầu trở lên nếu đi học, chỉ có lựa chọn đi kinh sư, Cố Tự Nguyên và Nguyên Cẩm Sinh là tại Yến Kinh Quốc Tử Giám kết bạn.
Cố Ngộ Trần được phong làm Giang Đông Án sát Phó sứ, vì thế đối với nhi tử Cố Tự Nguyên quản thúc càng thêm nghiêm, liền đưa tới Giang Ninh, có thể vào Giang Ninh quốc tử giám để học, sẽ không ảnh hưởng tiền đồ sau này.
Nguyên Cẩm Sinh phải kế thừa Vĩnh Xương Hầu tước vị, ấn luật cấm nhập sĩ làm quan, hắn ở quốc tử giám học cũng không có lý tưởng, trong lòng sớm có tính toán khác, cũng sớm chấm dứt bài vở phản hồi Giang Ninh.
Như thế xem ra, Nguyên Cẩm Sinh không phải là nhân vật chính trọng yếu.
Triều đình có rất nhiều điều luật hạn chế tông tử Vương tôn làm hại địa phương thậm chí uy hiếp trực hệ hoàng tộc, phong tước tông tử tuy rằng địa vị cao thượng, cũng như từ đất phong đạt được nhiều tiền bạc cung ứng hưởng thụ tôn vinh, nhưng thực tế quyền thế rất có hạn, lại hạn chế cùng cường hào địa phương cấu kết.
Lâm Phược thầm nghĩ đến kế sách của đám người Đỗ Vinh cùng Cố Tự Nguyên đêm du Tịnh Giác tự, hơn phân nửa có thể theo một ít tình huống mà Cố Tự Nguyên đã làm và chính mình ở Thượng Lâm hắn cùng với Cố gia đích thực có quan hệ. Lâm Phược vốn không lo điểm ấy, hắn lúc trước ở dịch quán cùng Đỗ Vinh thề không đội trời chung, chủ yếu là để cho Đỗ Vinh chú ý, Đỗ Vinh vốn dĩ không có khả năng làm đối thủ của hắn.
Dịch quán sân lớn ở phía đông là cấp cho du khách vào núi thắp hương ngủ lại, lúc này có tiếng trúc thanh truyền đến, sau đó là một giọng ca vô cùng nhẹ nhàng. Tô Mi nhớ rõ kế sách của Lâm Phược nên từ Giang Ninh đến đây, hôm nay cùng Bá Ki tỷ muội theo sông Giang đến Tịnh Giác thiện tự thắp hương, sau giờ ngọ tới gặp Chu Phổ, Trần Ân Trạch, nhưng các nàng không thể lưu lại cùng Lâm Phược sẽ khiến cho người khác chú ý, lại để Tiểu Man đóng giả thành thiếu niên đi theo bên người Chu Phổ.
Lâm Phược nghĩ đến việc mình xuyên việt tới thế giới này, cùng Tô Mi, Tiểu Man ở đảo Trường Sơn trải qua nhiều sự việc, nên rất thân thiết với bọn họ, trong lòng cảm thấy chỉ có Tô Mi, Tiểu Man mới là thân nhân của mình ở trong thế giới này, nghĩ đến Tô Mi cũng từng dừng lại ở dịch quán này, trong lòng cũng có vài phần tưởng niệm.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau, Lâm Phược quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Man khoác áo lạnh rón ra rón rén đi tới muốn dọa hắn một chút.
- Cái lỗ tai ngươi thật thính..
Tiểu Man thấy Lâm Phược quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt khoa trương mà đáng yêu, thanh âm trong trẻo vô cùng .
- Chuyện ở bến khi nãy... Ta xin lỗi ngươi.
Lâm Phược nói.
Lúc ở bến Cố Ngộ Trần hy vọng Tiểu Man có thể đến Giang Ninh làm bạn với Cố Quân Huân, Lâm Phược vì tránh Cố gia ghi hận, bất đắc dĩ hướng Cố Ngộ Trần ám chỉ thân phận của Tiểu Man. Tiểu Man mẫn cảm phát hiện Lâm Phược ra ám chỉ với Cố Ngộ Trần, nàng lúc ấy bộ dáng ảm đạm đáng thương vô cùng, Lâm Phược không thể hiểu, đại khái rất khó tưởng tượng thiếu nữ mới mười bốn tuổi vốn còn rất khờ dại sẽ gánh vác trọng trách lớn lao như vậy. Hắn biết Tiểu Man không muốn bị thương hại, lúc này dù rất muốn an ủi nàng một chút nhưng không biết từ đâu mà nói .
- Chuyện gì ? Ta sớm quên hết, khi không chịu cùng ngươi ngồi chung ngựa ta đã quên hết rồi.
Tiểu Man khờ dại phe phẩy đầu, tươi cười trong sáng vô cùng, mới tuổi cập kê đã xinh đẹp duyên dáng như vậy, Lâm Phược nghĩ đến khi nàng lớn lên thành thiếu nữ, không chừng lại giống Tô Mi thành một mỹ nhân hại nước hại dân.
- Ngươi nhìn cái gì?
Tiểu Man nắm vai Lâm Phược, đi cà nhắc ra bên ngoài mà nhìn, dáng người nàng so với Lâm Phược thấp hơn một cái đầu, ánh mắt lại bị tường viện phía trước ngăn trở, nàng liền chống bả vai Lâm Phược nhảy dựng lên nhìn ra bên ngoài xem, nhưng vẫn là nhìn không tới.
- Lại cho ngươi giẫm lên một hồi, ngươi liền đem chuyện không thoải mái lúc trước quên hết; ngươi phải biết rằng, ở trong mắt ta, không cần nói tiểu thư con quan, dù là Công chúa, quận chúa cũng không thể cao quý sánh bằng ngươi.
Lâm Phược quỳ gối ngồi xổm, để Tiểu Man đứng ở trên đùi mình. Sợ đám người Đỗ Vinh đột nhiên xuất hiện, Lâm Phược không thể tùy tiện mang Tiểu Man đi ra sân.
Tiểu Man vui vẻ một tay vịn bả vai Lâm Phược đứng trên đùi hắn, một tay chống Lâm Phược đứng lên , lại hỏi:
- Đau không? Ta có