Sương mù tràn ngập, chỉ thấy được bảy tám bước phía trước, tốc độ thuyền hải tặc trong sương mù cũng chậm đi nhiều
Hai bên cửa sổ đều chèn thêm một thanh ngang bằng gỗ, phòng ngừa con tin nhảy ra cửa sổ chạy trốn. Trong sương mù dày đặc, Lâm Phược đi đến đằng trước, mơ hồ thấy được thuyền đằng trước có bốn năm hải tặc, theo thanh âm thì cũng chỉ có hai người ngáy, cũng không biết được có ngủ thật hay không; sương mù che khuất làm hắn không thể thấy rõ tình huống phía trước, nhưng có thể nghe được bọn hải tặc đang khoe khoang bản lãnh tán gái.
Lâm Phược vừa muốn trở về, thì thấy một tên hải tặc nằm ở che bồng mạnh mẽ quá lớn:
-Ai ở chỗ kia?
Lâm Phược hoảng sợ, không biết tại sao mình bại lộ hành tung, nếu hải tặc đến đây hắn chỉ có thể nhảy vào trong nước thoát thân, bỗng nghe thấy cửa khoang thuyền kêu lên một tiếng, Tiểu Man ở bên trong nói:
- Cô nương nhà ta có một hòm sách đặt ở đuôi thuyền, bảo ta đi lấy hai quyển sách tới, còn muốn một số vật khác.
- Ngươi ở bên trong không được cử động, ta đi lấy giúp ngươi
Tên hải tặc nói.
- Để nàng đi lấy, còn sợ nàng nhảy xuống nước trốn sao. Chúng ta ở đây nhìn là được
Một tên hải tặc khác đứng dậy, duỗi chân đá văng cửa khoang thuyền ra, để cho thị nữ Tô Mi đến đuôi thuyền lấy sách.
- Con quỷ nhỏ dám trốn đi mới tốt, lúc bắt về sẽ cấp cho các huynh đệ đỡ thèm, rồi một đao giết chết, bên kia cũng không thể trách chúng ta không tuân thủ điều ước.
Phía bên phải khoang truyền một thanh âm thô bỉ.
- Con mẹ nhà ngươi, bắp đùi bị cắt mất sao không cắt luôn của quý của ngươi, khiến ngươi có tâm mà không thể nào làm được, khiến ngươi khó chịu đến chết
Một trận cười vang lên.
Lâm Phược nghĩ thầm rằng hoá ra còn có mấy tên hải tặc bị thương ở trong khoang thuyền dưỡng thương.
Đuôi khoang thuyền có mấy gian phòng, Lâm Phược trước tiên quay về khoang chứa hàng đặt hòm sách, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, bèn đẩy Tiểu Man tiến vào cửa, mạnh mẽ từ phía sau chế trụ nàng không cho nàng phát ra âm thanh, ở nàng bên tai nàng nói:
- Là ta! Không được lên tiếng.
Đợi nàng thấy rõ mặt mình mới buông tay ra.
Tiểu Man kinh hoảng trợn mắt nhìn Lâm Phược, nàng tuyệt đối không ngờ được hắn lại ở trên thuyền, một đêm kinh hoàng và ủy khuất dường như được tìm được chỗ phát tiết, nghẹn ngào túm lấy vạt áo của Lâm Phược, không để ý mình đang nằm trong lòng hắn thấp giọng cầu xin:
- Lâm công tử, xin ngươi hãy cứu ta và tiểu thư.
Nàng hoàn toàn quên mất đêm qua trong mắt nàng nam nhân này là một người vô dụng.
Lâm Phược thầm nghĩ rằng cô nàng này lớn lắm cũng chỉ cỡ học sinh trung học, thân hình mềm mại nằm trong ngực, xiêm y mỏng manh, cảm giác được hai trái đào nhỏ mềm mại, đã bắt đầu có dầu hiệu của sự dậy thì, thấy lông mi nàng ướt át, khuôn mặt xinh đẹp khổ sở đáng thương, mí mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao nhiêu, đúng là khiến người khác động tâm, làm Lâm Phược nhớ tới cô gái hắn quen hồi trung học.
Lâm Phược chỉ xuống dưới đất nói với Tiểu Man:
- Phó gia ở dưới kia.
Nói cho nàng biết Phó gia ở dưới đuôi thuyền giúp nàng sinh ra hy vọng, không đến mức hoàn toàn tuyệt vọng
Lâm Phược gõ trên khoang thuyền ba tiếng, Phó Thanh Hà trong chốc lát cầm đoản mâu đi ra
Thấy Phó Thanh Hà vô sự, Tiểu Man cảm thấy vui sướng bất ngờ, nước mắt không kìm nổi hạ xuống khẽ nấc nói:
- Nghe bọn cướp ngoài đó nói Phó bá đã chết, tiểu thư khóc thiếu chút nữa ngất xỉa, còn tưởng rằng không còn hy vọng được cứu nữa rồi.
Lúc này bỗng nhiên nhớ được Lâm Phược chỉ là thư sinh vô dụng, ngượng ngùng dãy ra trong lòng hắn, đem tất cả hy vọng ký thác lên Phó Thanh Hà:
- Phó bá, ông hãy giết hết bọn cướp này đi
Lâm Phược thầm mắng: Thật đúng là một con quỷ nhỏ!
- Lâm công tử đã cứu mạng ta.
Phó Thanh Hà nói:
- Trên thuyền cũng không nhiều cướp lắm ta và Lâm công tử sẽ tùy thời ra tay.
Tiểu Man liếc mắt nhìn Lâm Phược, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc: hắn làm thế nào có thể cứu Phó bá bá
Lâm Phương không biết Tô Mi đối với mình có định kiến gì không, trong trí nhớ của hắn Tô Mi luôn lấy lễ đối đãi với hắn, con quỷ nhỏ này, nghĩ gì sẽ thể hiện ra bên ngoài. Lâm Phược cay đắng, vung tay nói:
- Hiện giờ không thể nói nhiều, ngươi cầm vật này quay về, đừng cho bọn cướp khả nghi, nói cho Tô cô nương biết để cho nàng bớt lo lắng
Tiểu Man do dự một chút, bàn tay nhỏ bé vẫn chưa rút về, để cho Lâm Phược nắm. Nàng vô cùng ngạc nhiên khi tên thư sinh bình thường nàng thấy vô cùng chướng mắt có thể khiến nàng cảm thấy an tâm. Một đêm kinh hoàng , gần như tuyệt vọng, đột nhiên có một tia hy ọng khiến nàng không kiềm nổi mà nương tựa vào. Cô gái trong lòng thầm nghĩ không ngờ mình lại cho hắn cầm lấy tay, còn ôm chặt lấy hắn, trong lòng có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu chọn vài quyển sách và cái trâm cài tóc cũ rồi theo hắn đi ra đuôi thuyền.
Lâm Phược nói nhỏ bên tai Tiểu Man rồi bảo nàng trở về đầu thuyền, ẩn nấp một nơi kín đáo xem nàng bước vào khoang, không biết Tiểu Man có phải lọt vào mắt bọn hải tặc hay không, chỉ nghe có người lớn tiếng oán giận:
- Mẹ ơi, nếu đây không phải người không thể đụng vào, ta sẽ lột sạch bọn chúng ra! Không biết Triệu lão đại nghĩ như thế nào, bên kia có thể cho điều gì tốt, có thể bằng với hai con nhỏ này hay sao.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu không ta cắt lưỡi của ngươi.
Một tiếng quát lớn vang lên trước mặt người nọ
Lâm Phược nằm sấp một lát, không được tin tức gỉ hữu dụng, liền lui trở về, đem tình hình kể lại tỉ mỉ cho Phó Thanh Hà nghe.
Phó Thanh Hà cau mày suy tư, nói:
- Bọn chúng lấy gỗ chèn cửa sổ, là phòng bị người ở bên trong, bọn họ chắc không ngờ còn có thể có người khác ở trên thuyền...
Phó Thanh Hà muốn thừa dịp sương mù dày đặc, phá cửa sổ trước tiên đem hai người cứu ra, sau đó tìm cơ hội lên bờ.
Biện pháp của Phó Thanh Hà không mấy khả thi, Lâm Phược cũng không trực tiếp phủ định, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở hắn:
- Tô Mi cô nương vẫn bị nhốt bên trong.
Mấy hải tặc đều ở đầu thuyền, những tên bị thương đều ở trong khoang thuyền ngay sát vách Tô Mị, nếu phá cửa từ bên ngoài, rất khó có thể không phát ra tiếng động. Lại nói tiếp, nếu như có thể im lặng cứu người, để tránh hải tặc phát hiện phải nhảy ngay xuống nước, sương mù dày đặc tuy dễ dàng ẩn núp nhưng cũng dễ bị lần theo. Thuyền lúc này đã ra sông Bạch Thủy tiến vào Dương Tử, đoạn sông này là hạ du sông Dương Tử, mực nước sông cao, hơn nữa thủy chiều chưa rút, bờ sông rộng khoảng ba mươi dặm, cho dù hải tặc không đuổi theo xuống nước, Lâm Phược cũng không chắc hắn có thể đem người vào bờ an toàn được hay không. Hắn thấy Phó Thanh Hà xao động, lại trấn an nói:
- Trên thuyền còn giam giữ mấy chục con tin, đám hải tặc này khẳng định muốn bắt người thân đến chuộc rồi mới đến Tấn An...
Sông Bạch Thủy cách cửa biển Dương Tử Giang khoảng ba trăm lý, nếu hải tặc không trì hoãn, xuôi dòng xuống, tới hoàng hôn là có thể xuất phát ra biển, lúc đó muốn cứu người khó lại càng khó. Nhưng đám hải tặc này đem mấy chục con tin lưu lại trên thuyền, chắc chắn sẽ đem đi đòi tiền chuộc, vì vậy thời gian dành cho bọn hắn còn nhiều, Lâm Phược không hy vọng Phó Thanh Hà quá nóng vội.
-...
Phó Thanh Hà gật đầu, biết chính mình quan tâm quá sẽ bị loạn, rồi kỳ quái Lâm Phược vì sao có thể bình