Lâm Phược tay trái bóp chặt cổ họng Phiên Tri Mỹ, tay phải rút đao; người bên ngoài nhìn thần sắc của hắn, tuyệt đối tin tưởng hắn sẽ tiếp tục rút đao, nhổ ra sẽ cắt rơi đầu lưỡi của Phiên Tri Mỹ, đều hoảng sợ thất sắc, nhao nhao né tránh, tránh bị máu tươi văng đến trên người.
Phiên Lầu hộ viện võ sĩ vây quanh lại muốn đi cứu giúp Thiếu chủ, một giọng khàn khàn trầm thấp thanh âm từ phía sau truyền đến:
- Đều cút ngay cho ta...
Mọi người quay đầu lại thấy một lão già tóc bạc theo hành lang phía bắc sân nhà đi tới, ông ta đem hai gã muốn tiến lên chém giết cứu người võ sĩ đẩy ra một bên, lập tức đi đến trước mặt Lâm Phược, nói :
- Lão phu thay nghiệt tử vì ngươi nhận sai có được hay không? Mời vị công tử này không cần cùng nghiệt tử Phiên gia này bình thường so đo.
Lâm Phược gặp gỡ chủ nhân Phiên Lầu Phiên Đỉnh từ sau viện đi ra, mỉm cười tự nhiên nói:
- Phiên Lâu chủ nhân đã nói như thế, Lâm mỗ liền không cùng gã bình thường so đo...
Liền coi như việc gì cũng chưa xảy ra rồi buông tay, đem Phiên Tri Mỹ thả ra.
Phiên Tri Mỹ cổ họng bị Lâm Phược bóp lấy sắp đứt đến nới, ôm lấy yết hầu quỳ trên mặt đất ho khan một hồi lâu mới chậm chạp hồi khí, màu tím trên mặt giảm dần, trên cổ y không ngờ còn lưu lại vài dấu ngón tay bầm tím, người bên ngoài nhìn cũng âm thầm kinh hãi, thấy trên mặt Lâm Phược rất là bình tĩnh, trong lòng đều nghĩ người này thật sự là không sợ bóp chết người, rốt cuộc có lai lịch gì, ở Phiên Lâu cũng dám hành hung đối với Thiếu chủ Phiên Lầu, Thiếu chủ Phiên Lầu vì sao phải đi nhục mạ người này?
Chuyện này phát sinh thời gian rất ngắn, Tô Mi lúc này mới cùng Tiểu Man từ nhã phòng đi ra, hướng Phiên Đỉnh nhún mình thi lễ:
- Làm kinh động đến Phiên lão rồi, Thiếu chủ mời ta đi thỉnh an Tiểu Hầu gia, Cố thiếu quân, Vương thiếu quân, Tô Mi tối nay thân mình có chút mệt mỏi, ngồi ở gian phòng của Lâm công tử liền không muốn đi lại, không nghĩ tới lại chọc giận Thiếu chủ...
Nàng nói như vậy xong, liền kéo Tiểu Man đứng ở một bên, biết Lâm Phược có năng lực khống chế cục diện, nàng tạm thời còn không thể trước mặt mọi người biểu hiện được cùng Lâm Phược quá mức gần gũi.
Phiên Đỉnh ánh mắt quét qua con trai Phiên Tri Mỹ, Tô Mi nói như vậy, Phiên Tri Mỹ cũng không thể nói cái gì, chỉ có điều lúc này trong lòng gã có một cỗ tà hỏa muốn hướng Lâm Phược trút giận, từ trong tay võ sĩ bên người đoạt lấy đao, không đợi gã chụp được đao, Phiên Đỉnh một cái tát liền đập tới.
- Ba…
Phiên Tri Mỹ bụm lấy khuôn mặt bị tát nóng rát, hung ác ánh mắt nhìn chằm chằm Lão Tử của y, trong đầu tà hỏa mới thấp xuống, chỉ có điều đã bị nhục nhã khó tiêu, giận dữ xoay người mà đứng, cũng không rời khỏi.
- Vị công tử này xin hỏi xưng hô như thế nào?.
Phiên Đỉnh nhìn thấy đứa con đã hơi tỉnh trí lại một chút, mới quay sang nhìn chằm chằm Lâm Phược, tối nay mặc kệ con của y mắc phải sai lầm gì, vừa rồi bị thanh niên trước mắt này bóp cổ họng đòi cắt lưỡi uy hiếp, chính mình biết tình thế nguy cấp bị bắt ép thay con nhận sai, mặt mũi của Phiên Lầu đã bị nát bét, nói thật, Phiên Đỉnh cho dù là lão thành tinh, trong lòng cũng có tức giận. Nhưng có tức giận cũng không có cách nào phát ra, Phiên Lâu là Giang Ninh bảy mươi hai cửa hàng chính, cũng liền ý nghĩa đằng sau có bảy mươi mốt nhà tửu lầu cửa hàng chính chờ xem Phiên Lầu trò hay. Mặc kệ trong đó nam đạo nữ xướng, tửu lầu kinh doanh bên ngoài nhất định phải hòa khí phát tài, tối nay mở tiệc đêm ở Phiên Lầu, những người đang đứng xem quanh hành lang có mấy người không phải Giang Ninh quan to hiển quý? Tả tư khấu tham quân lại cùng thanh niên trước mắt cùng nhau đến, Phiên Đỉnh những năm gần đây đã có vài phần nhãn lực nhìn người, thanh niên này bên người tùy tùng đằng đằng sát khí, đao mặc dù mới rút ra hai tấc, nếu Phiên Tri Mỹ đao này dám rút ra, những người tùy tùng tất sẽ giành trước một đao chém tới, mà thanh niên này xem hắn tay cầm cũng sẽ là người dùng đao, mình khó có thể mệnh lệnh chúng võ sĩ ngay trước mặt mọi người cùng Tả Tư Khấu tham quân trước mặt đem thanh niên này cùng tùy tùng của hắn loạn đao chém chết được? Nếu cục diện không khống chế được bị làm cho rối loạn, hại vài cái hiển quý ở Phiên Lầu đánh mất tính mạng, Phiên gia có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém.
- Không dám nhận, Tập Vân Xã Lâm Phược,
Lâm Phược buông ra tay cầm đao, hướng Lâm Mộng Đắc, Trương Ngọc Bá chỉ ra,
- Lâm mỗ và tộc thúc Lâm Mộng Đắc cùng Trương Ngọc Bá Trương đại nhân mở tiệc đêm ở Phiên Lầu, tự nhiên bị Thiếu chủ Phiên Lầu xỉ nhục, nhất thời tức giận khó ức chế, đã làm phiền còn mời Phiên Lâu chủ nhân khoan dung nhiều một chút.
Lâm Mộng Đắc hận không thể tìm một cái kẽ hở chui vào thật tốt cùng chuyện này không liên quan, gã chỉ có thể xấu hổ hướng Phiên Đỉnh ôm quyền xin lỗi nói:
- Mộng Đắc đêm nay đã quấy rầy Phiên lão.
Trương Ngọc Bá trong lòng oán khí còn không có tiêu, chỉ hướng Phiên Đỉnh chắp tay chào một cái.
- Đông Dương Lâm gia?
Phiên Đỉnh thật ra nhận biết Lâm Mộng Đắc, chỉ biết là Lâm gia ở Giang Ninh có một nhà quy mô không nhỏ kho hàng, liền từ Lâm Mộng Đắc chủ trì, nhưng không có nghe nói qua Tập Vân Xã, tuy nhiên Lâm Phược tên này khiến ông nghe thấy quen thuộc, ông nhíu mày lại, trợn mắt nhìn Lâm phược một lúc :
- Ngươi đó là ở Triều Thiên dịch trạm cùng Khánh Phong Hành thề không đội trời chung Lâm Phược Lâm Cử nhân?
- Sai rồi, Lâm mỗ chỉ cùng Đỗ Vinh tên thất phu đó có thù oán, cùng Khánh Phong Hành lại không thù hận.
Lâm Phược sửa chữa lại cách nói của Phiên Đỉnh.
Người bên ngoài đều nghĩ Đỗ Vinh cùng Khánh Phong Hành hiệu buôn có cái gì khác nhau? Trong lòng đều nghĩ thanh niên này rốt cuộc là có lai lịch gì, Tập Vân Xã lại là cái gì hiệu buôn hoặc là tiêu cục, cũng dám cùng Khánh Phong Hành thề không đội trời chung? Có người nghe nói qua mấy ngày trước có phát sinh chuyện ở Triều Thiên trạm, liền đem chút tin vỉa hè mà mình nghe được nói qua ấy người xung quanh nghe. Có chút rượu khách cũng không để ý đến Phiên gia, nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ:
- Lâm Phược này chính là con cháu Đông Dương Lâm gia, Tập Vân Xã thật ra không có nghe nói qua, hắn quả nhiên chính là một cái khó lường nhân vật, nghe nói cùng Đỗ Vinh ở huyện Bạch Sa nháo sự không quá thoải mái, hai bên nhìn lẫn nhau đều không vừa mắt, nghe nói còn rất được vị kia mới tới Án sát Phó sứ Cố Ngộ Trần coi trọng!
- Dám cùng Đỗ Vinh khiêu chiến, chẳng lẽ lại là một nhân vật đơn giản, Tập Vân Xã kia tự nhiên cũng sẽ không đơn giản, thủ đoạn vừa rồi cũng là rất inh.
- Thiếu chủ Phiên Lầu cũng quá không biết tốt xấu, đều nói thất phu cơn giận, máu tươi năm bước, đúng là mắt bị mù muốn đi gây sự với người như vậy, làm như thực sự nghĩ rằng trời ở Giang Ninh là Phiên gia của y một tay nhỏ bé có thể che trời?
Cố Tự Nguyên vô cùng xấu hổ, y tối nay vẫn là lần đầu tiên cùng với Tiểu Hầu gia Nguyên Cẩm Sinh đến Phiên Lầu cùng Thiếu chủ Phiên Lầu Phiên Tri Mỹ và với con trai Phủ doãn Giang Ninh Vương Siêu kết bạn, không chỉ ... những người khác đều không biết gã là Cố Ngộ Trần con trai độc nhất mà còn liền đến Phiên Đỉnh cũng không biết gã là con trai của Cố Ngộ Trần, vừa rồi Phiên Tri Mỹ muốn đi tìm Lâm Phược phiền toái, y còn muốn khoanh tay đứng nhìn xem trò hay, làm sao nghĩ đến Lâm Phược giận dữ nhảy ra đòi cắt đầu lưỡi Phiên Tri Mỹ cho hả giận? Sự việc loạn thành như vậy, y so với Lâm Mộng Đắc càng hận không thể tìm được chỗ kẽ hở nào chui vào. Gã cũng vì vừa mới mới nhìn đến Lâm