Lâm Phược không nghĩ tới Trần Lại Ngũ, kẻ cho vay tiền nặng lãi thành tây, chủ nợ cũ của Tiền Tiểu Ngũ, tới đây thăm hắn.
- Công tử gia…
Trần Lại Ngũ nghiêm mặt ghé lại gần:
- Vài ngày trước đã đắc tội, hôm nay Lại Ngũ tới đây bồi tội cho công tử gia.
- Lại Ngũ gia khách khí.
Lâm Phược giao ngựa cho Triệu Mộng Hùng dắt đến hậu viện, hỏi Tiền Tiểu Ngũ biết Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung mang theo Trần Ân Trạch đã sớm đi cửa hàng chè chưa trở về. Hắn không quá muốn xã giao với Trần Lại Ngũ, nhưng cũng không thể đẩy Trần Lại Ngũ cho Tiền Tiểu Ngũ xã giao, hắn nói với Tiền Tiểu Ngũ:
- Đã dâng trà cho Lại Ngũ gia chưa?
Hắn nhấc chân đi tới phòng khách tiền viện, đã nghĩ kế sách ứng phó Trần Lại Ngũ ở tiền viện. Loại địa đầu xà (rắn địa phương) Trần Lại Ngũ này không thể tùy tiện đắc tội, cuối cùng là bọn họ hạ thấp thái độ tới đây thăm, nếu đắc tội bọn họ có lẽ không phải phiền toái gì lớn, nhưng bọn họ dùng chút thủ đoạn bỉ ổi, có thể khiến người ta buồn nôn. Người như thể để cho Lưu Cảnh Trung ứng phó tốt nhất, dù sao Tập Vân Xã muốn buôn bán trong thành Giang Ninh, lại cần dùng đến loại nhân vật như Trần Lại Ngũ này.
- Không cần, không cần, uống trà rồi.
Trần Lại Ngũ cực kỳ khách khí, Lâm Phược mời y ngồi, y cũng chỉ dám ngồi nửa mông trên ghế:
- Sớm biết công tử gia là Hỗn Giang Long (Rồng Trường Giang), là nhân vật có vai vế, sáng hôm nay nghe nói sự tích công tử gia đại náo Phiên Lầu hôm qua, Lại Ngũ mới biết được vẫn nhìn sai công tử gia rồi. Tuy rằng Lại Ngũ không có kiến thức gì, nhưng cũng biết làm chuyện của nhân vật đi theo sau anh hùng, đây gọi là cái gì… phụ… phụ ký chi vĩ (cái đuôi ăn theo). Phiên Lầu kẻ cướp Phiên gia này cũng không phải thứ gì tốt, làm hết chuyện xấu tuyệt hậu, đạp quả phụ…
Trần Lại Ngũ một hơi nói rất nhiều lời nham hiểm đối với Phiên gia, mãi đến khi Tiền Tiểu Ngũ bưng trà tới mới nghỉ một hơi, rướn người nói với Tiền Tiểu Ngũ:
- Tiền Ngũ ca hiện giờ là quản sự Lâm trạch, nào dám phiền ca rót nước trà?
Tiền Tiểu Ngũ đương nhiên không có sắc mặt hòa nhã gì đối với Trần Lại Ngũ buộc hắn bán vợ trả nợ, đặt trà lên bàn, nói một tiếng với Lâm Phược liền lui ra ngoài.
Lâm Phược cân nhắc ý đến của Trần Lại Ngũ, nhớ tới đêm qua Trương Bá Ngọc từng nói Trần Lại Ngũ và quản sự phủ Mộc Quốc Công là quan hệ con dì con già, Mộc Quốc Công giống Vĩnh Xương Hầu, đều là thế tập vọng tước (tước vị danh vọng cha truyền con nối) trong thành Giang Ninh, Trần Lại Ngũ có thể làm xằng làm bậy ở tây thành là dựa vào thế lực phủ Mộc Quốc Công. Phủ Vĩnh Xương Hầu và phủ Mộc Quốc Công lập tộc ở Giang Ninh hơn hai trăm năm, con cháu hai đại gia tộc cũng có quy mô ngàn người, số lần quan hệ thông gia con cháu hai nhà ở thành Giang Ninh trong hai trăm năm qua rất ít, muốn nói hai nhà không có lục đục gì sau lưng, quỷ cũng không tin. Lâm Phược âm thầm cân nhắc trong lòng: Trần Lại Ngũ du côn vô lại này là phủ Mộc Quốc Công phái tới thử nước sâu cạn thế nào sao?
Lâm Phược tỉnh bơ ứng phó Trần Lại Ngũ, khách khí tiễn hắn rời cửa, quay trở lại xem mấy bao mứt hoa quả Trần Lại Ngũ mang theo làm lễ gặp mặt trên bàn, gọi Tiền Tiểu Ngũ lấy xử lý.
- Ném trên đường nào đây?
Tiền Tiểu Ngũ hỏi, mấy bao mứt hoa quả giá trị cũng không tới ba năm mười đồng, Tiền Tiểu Ngũ cảm thấy cho dù bản thân hắn một kẻ nghèo hèn tới tạ lễ cũng ngại lễ nhẹ, trong miệng tên Trần Lại Ngũ kia vô cùng khách khí, chỉ có điều lễ gặp mặt như vậy cũng quá coi thường rồi. Tiều Tiểu Ngũ không hiểu vì sao Lâm Phược lại ứng phó Trần Lại Ngũ lâu như vậy.
- Không, người bị hận, đồ vật không nên hận.
Lâm Phược cười nói:
- Cho Liễu cô nương một phần đi, còn lại các ngươi chia phần ăn đi, không nên lãng phí thứ tốt…
Trong lòng hắn lại nghĩ, nếu Trần Lại Ngũ thật sự do phủ Mộc Quốc Công phái tới thử nông sâu, vậy phải cho phủ Mộc Quốc Công biết nếu mình một lời bất hòa rút đao tương chiến, cũng có thể nhận được sự khinh mạn này.
*****
Trần Lại Ngũ đến ngõ Bá Ki, một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường ngõ nhỏ, rèm vén lên, một lão già tuổi năm mươi mặc áo xanh nhô đầu ra hỏi:
- Như thế nào?
- Ngài không có vào xem, hắn đối với ta khách khí, ngài cũng thấy đấy, hắn đưa ra rời cửa, cái lạy dài thật sự tiêu chuẩn.
Lúc này Trần Lại Ngũ không nói dáng vẻ gì, xì cái mũi đông lạnh, lấy nước mũi lau đế giày:
- Ta xem Lâm Cử Tử này không phải nhân vật khó lường gì…
- A.
Lão già hai tay ủ trong áo, cười cười nói:
- Vậy ngươi chọc hắn một chút.
- Ta có chuyện gì đi chọc hắn? Ta không sợ hắn, còn sợ Trương Ngọc Bá lột một tầng da đây.
Trần Lại Ngũ lắc đầu, lại hỏi:
- Rốt cuộc là ai muốn thử ngọn nguồn hắn, là lão Công gia sao?
- Điều này ngươi đừng hỏi nữa.
Lão già kia nói:
- Ngươi ở Tàng Tân Kiều cũng kiềm chế một chút, Trương Ngọc Bá thật muốn lột một tầng da của ngươi, ngươi đừng nghĩ ta sẽ tới giúp.
Nói xong lão hạ rèm, phân phó phu xe rời khỏi ngõ Bá Ki.
****
Lâm Phược ở trong viện xem sách trong chốc lát, đám người Triệu Hổ, Lâm Cảnh Trung đã trở lại.
Lâm Cảnh Trung đi tới trung viện, thấy trời lạnh Lâm Phược cũng ngồi trong viện:
- Ân Trạch ở lại cửa hàng. Buổi sáng khi tới cửa hàng qua một cửa hàng biển ngạch (làm tấm biển, bức hoành cửa hàng), chúng ta đi vào hỏi một chút tấm biển Tập Vân Xã làm thế nào, ngươi đoán coi thế nào?
- Thế nào?
Lâm Phược cười hỏi, hắn thấy Lâm Cảnh Trung mặt mày hớn hở, nhất định là gặp được chuyện gì tốt trong cửa hàng biển ngạch.
- Một đám người vây quanh trong tiệm biển ngạch đang nói về chuyện Phiên Lầu đêm qua. Chưởng quỹ Dụ Thái trà phường phía nam Tàng Tân Kiều cũng ở đó, biết nhà chúng ta tiêu thụ trà, lập tức muốn chúng ta đưa mấy thứ trà tới thử một chút. Lần này chúng ta mang tới trăm cân trà, đều là Cố gia bảo tồn cẩn thận, chất lượng trà tự nhiên là thượng hạng. Buổi sáng chúng ta đưa trà qua, ông chủ Dụ Thái trà phường vừa lúc cũng ở nơi đó, thử qua trà cảm thấy được, để chúng ta trước khi đưa trà mới ra thị trường, mỗi tháng đưa qua cho bọn họ năm mươi cân trà, giá cả cũng không tồi.
Lâm Cảnh Trung mặt mày hớn hở nói:
- Nói thật, đêm qua ở Phiên Lầu, ta hơi sợ, nhưng nếu có thể nghĩ tới chỗ tốt của dựng sào thấy bóng hôm nay, không chừng lúc đó ta