Tác giả: Ninh Ninh
Chương 146: Tự luyến
Khi Cao Trọng trở về phòng thì Mộng Uyên cũng vừa thức dậy.
Mộng Uyên thấy anh từ bên ngoài đi vào nên hỏi:
"Ngài và họ ăn sáng xong rồi sao?"
"Đúng vậy!"
"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."
"Không sao anh mang cho em một phần rồi.
Mau đánh răng rồi ra ăn, nguội sẽ không ngon nữa."
Hôm nay cô lại dám trêu chọc anh bằng cách đứng theo tư thế của quân ngũ rồi nói:
"Tuân lệnh."
Mộng Uyên nhanh chóng đi đánh răng rồi ra ăn sáng.
Anh đứng tại chỗ nhìn cô mà cười vui vẻ với dáng vẻ đáng yêu của cô.
Vừa nhìn là thấy đã ngon rồi, cô ăn như bị đói lâu lắm vậy.
Anh nhìn cô ăn mà mỉm cười, nhưng sợ cô mắc nghẹn nên nhắc nhở.
"Ăn từ từ thôi anh không hề dành với em."
Trong miệng có nhiều đồ ăn chưa nuốt xuống, từ từ trả lời.
"K..h..ô..n..g phải là đồ ă..n n..g..o..n quá thôi!"
Thật sự nhìn cô lúc này rất đáng yêu anh không thể kiềm chế được mà chồm lên hôn cô một cái.
Mộng Uyên trợn tròn mắt, cũng không nhai nữa, đẩy anh ra, kinh ngạt nhìn anh.
"N..g..à..i...."
Cao Trọng mỉm cười nói:
"Đây đâu phải là lần đầu anh hôn em đâu mà ngạt nhiên vậy."
Anh không biết liêm sĩ còn nói không phải là lần đầu nữa.
Rõ ràng anh đang lợi dụng lúc cô không chú ý mà hôn cô, khi chưa có sự đồng ý của cô.
Cô nuốt hết thức ăn trong miệng rồi trả lời anh.
"Ngài đây là đang chiếm tiện nghi của tôi đó!"
Cao Trọng thản nhiên trả lời:
"Hiện tại em đang là bạn gái của anh đó.
Anh hôn bạn gái của mình thì có làm sao!"
"Nhưng chỉ là bạn gái hợp đồng một tháng."
"Hợp đồng cũng không ai biết, nhưng cả công ty và những người khác hiện tại đều biết em là bạn gái của anh."
"Làm sao họ biết được chứ?"
Cao Trọng đưa ipad đến trước mặt cô.
Cô cầm lấy và xem, thật làm cho kinh ngạt há hốc tới mức không còn tin vào mắt mình nữa.
Bản tin sáng nay vừa mới được đăng lên.
Nội dung của tin tức đó Ông chủ lớn của tập đoàn Thiên Hà dẫn bạn gái tham gia tiệc mừng Trần thị.
"Mấy nhà báo này đang nghĩ cái gì thế.
Chỉ cần là con gái đi cùng với ngài họ đều nghĩ là bạn gái sao? Thật là."
"Bọn họ chưa bao giờ thấy anh đưa theo bất kỳ cô gái nào tham gia tiệc rượu cả.
Nên khi thấy được anh đi cùng em họ lại nghĩ như vậy là điều rất bình thường."
Mộng Uyên cười lấy lòng anh.
"Ngài là ông chủ lớn chắc chắn có cách gỡ bài báo này đúng không? Ngài nói bọn họ gỡ bài báo này đi có được không?"
"Tại sao phải gỡ?"
Nụ cười của cô lập tức tắt đi khi nghe anh hỏi như vậy.
"Tôi không muốn người khác hiểu lầm, lại không muốn khi ra đường vô duyên vô có bị người khác coi là kẻ thù."
"Vì sao?"
"Còn không phải vì ngài quá đẹp trai, lại thêm giàu có.
Từ già đến trẻ ở đất nước này ai cũng muốn được lấy ngài làm chồng.
Đột nhiên lại bị tôi cướp mất.
Ngài nói xem họ sẽ như thế nào khi nhìn thấy tôi."
Cao Trọng cười khổ, đưa tay lên xoa đầu cô nói:
"Yên tâm anh sẽ không để bất kỳ ai có thể chạm vào một sợi tóc của em đâu."
Trong lời nói của anh ẩn chứa ý cưng chiều dành cho cô và ác ý cho kẻ muốn đụng vào cô.
"Được rồi em mau ăn sáng đi.
Một lát nữa chúng ta đi ngấm đại dương."
"Được."
Mộng Uyên ăn xong cũng nhanh chóng đi thay quần áo.
Cả bốn người cùng nhau đến thủy cung ngấm các sinh vật biển.
Hai cô gái thì tung tăng ngấm các loài thủy hải sản, hai chàng trai thì cũng bất lực với tính hiếu động của hai cô gái.
Nhưng hai người họ rất cưng chiều hai cô gái của mình.
Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô là anh đã mãn nguyện rồi.
Đang tung tăng thì vô tình gặp nhóm người của Ngọc Lan cũng đang đi ngấm cảnh ở đây.
Ngọc Lan giả vờ như không thấy cô và Dương Dương mà đi thẳng lại chỗ Cao Trọng và Thiên Trạch để chào hỏi.
"Anh Cao Trọng, anh Thiên Trạch hai người cũng đến đây ngấm cảnh ạ.
Thật trùng hợp, bọn em cũng đang ngấm cảnh ở đây."
Nào ngờ Cao Trọng và Thiên Trạch lại lơ bọn họ, chẳng thèm quan tâm đến lời cô ta mà trực tiếp đi lại chỗ của Mộng Uyên và Dương