Hôm nay sau khi tan làm Mộng Uyên không có hẹn bạn bè, nên về rất sớm.
Cô phụ dì Dương việc nhà nhưng lại bị dì ấy từ chối.
Nên cũng không có việc gì làm có hơi buồn chán, cô ra sau nhà thì không có một cái cây hoa hay cây ăn quả nào.
Chỉ có những thảm cỏ xanh mướt làm Mộng Uyên muốn nằm trên đó ngấm bầu trời.
Nằm trên bãi cỏ, Mộng Uyên nghĩ đến đáng vẻ lúc sáng của Cao Trọng làm cô không khỏi rùng mình một cái.
Đang suy nghĩ bân quơ bổng nhiên cô bị một đàn kiến tấn công chân cô.
Do vô tình cô nằm lên cửa hang của chúng, nên kéo nhau đốt khắp chân.
Mộng Uyên vội đứng dậy phủi phủi hết đàn kiến khỏi chân rồi chạy vào trong nhà.
Chân Mộng Uyên bắt đầu vừa đau vừa ngứa ngáy.
Mộng Uyên vội tìm dì Dương xin thuốc để thoa vào.
"Dì Dương ơi, cho cháu hỏi dì có thuốc thoa côn trùng cắn không ạ? Cho cháu mượn một lát ạ"
Dì Dương hết hồn nhìn cô " Cô bị con gì cắn vậy, có sao không đưa dì xem"
Mộng Uyên đưa chân bị kiến cắn cho dì Dương xem, rất nhiều mục nhỏ li li sưng lên chi chít dì ấy liền lo lắng, dẫn cô ngồi trên ghế rồi đi lấy thuốc cho cô thoa.
Cao Trọng cũng vừa về tới thấy dì Dương đang gắp gáp không biết có chuyện gì liền theo dì ấy xuống phòng bếp.
Đã thấy Mộng Uyên ngồi trên ghế gãi gãi cái chân, dì Dương đưa thuốc tới giúp cô thoa lên.
Cao Trọng cau mày
"Sao thế"
Mộng Uyên giật mình quay đầu lại nhìn
"Chủ tịch, không sao chỉ bị côn trùng cắn thôi"
Cao Trọng bước đến trong thấy trên chân cô vô số mục sưng hiện lên chi chít, mặt anh liều u ám.
"Tại sao lại để đến nông nổi này" vừa nói vừa ngồi xuống cạnh chân cô.
Cao Trọng ngồi xuống thì dì Dương đưa lọ thuốc qua cho anh, anh giúp cô nhẹ nhàng thoa lên.
Dì Dương đứng một bên mà mỉm cười, rồi rời đi.
"Không cần tự tôi làm được rồi chủ tịch "
"Ngồi yên đó"
Nhìn dáng vẻ anh đang thoa thuốc vô cùng đẹp trai.
Làm cho Mộng Uyên cảm thấy ngại ngùng.
" Lúc nảy thấy ngoài kia bãi cỏ nhìn thích