Người đàn ông sau khi bị Mộng Uyên đụng trúng đứng ngay ngốc tại chỗ cũng khá lâu.
Triệu Minh nghĩ thầm " thôi xong rồi lại có cô gái đám va vào người chủ tịch, lại còn như không có gì", " cô ta đã tới số rồi".
Triệu Minh cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo.
A khẽ gọi " chuuuủ tịch, anh không sao chứ".
"Không sao" giọng nói trong trẻo của anh vang lên.
Triệu Minh chấn động " không saooo, cô gái..."
Không để Triệu Minh nói hết câu, anh lạnh lùng cậu " tôi muốn biết tất cả thông tin về cô gái đó".
Triệu Minh chấn động lần hai, anh đang nghĩ " sao có thể chứ".
Lần trước có một cô gái cũng chỉ vô tình va trúng anh thôi, thì ngày hôm sau không còn thấy cô gái đó ở cái thành phố này nữa.
Vì sao cô gái kia cũng vô tình va trúng vào anh, nhưng thay vì nghe thấy câu " tôi không muốn thấy cô ta lần thứ hai " mà ngược lại là " tôi muốn biết thông tin cô gái đó".
" Trong ngày mai báo cáo lại cho tôi" âm thanh lãnh đạm ra lệnh làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Minh.
"Vâng, chủ tịch ".
Buổi chiều tại Thiên Hà
Mộng Uyên vương vai một, thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng vang lên giọng nói quen thuộc, làm cô giật nảy mình
"Về thôi bạn tôi ơi" Dương Dương tươi cười nói.
"Làm tui hết hồn, đợi tui tắt máy đã" rồi cô quay vào tắt máy, mang túi lên, "em về trước nha mọi người " cô chào tạm biệt mọi người trong văn phòng, " tạm biệt".
"Hôm mình đi ăn lẩu đi, tui mời" Dương Dương vừa ôm cánh