Buổi tối,
Cao Trọng cầm trên tay một chiếc hợp rất đẹp đưa đến trước mặt Mộng Uyên.
"Đây là..."
"Đầm dự tiệc, em thử xem có vừa không?"
"Dạ vậy tôi đi thử ngay"
Mộng Uyên vui vẻ ôm lấy chiếc hộp rồi về phòng thay.
Một lúc sau cửa phòng Mộng Uyên mở ra, chiếc vấy rất vừa vặn.
Cao Trọng nhìn đến ngơ ngác, cô mặc bộ này còn đẹp hơn bộ lần trước nữa.
Thật sự ngay lúc này, Cao Trọng lại muốn cất giấu cô đi thật mà.
"Tôi mặc không hợp sao?"
"Không, rất đẹp"
" Tôi thấy đã vừa rồi nên không cần chỉnh sửa lại nữa đâu"
"Umm.
Được rồi ngày mai 7 giờ tôi sẽ đưa em đến đó"
"Như vậy có ngại lắm không ạ? Ý của tôi là tôi đi cùng chủ tịch, bọn họ có...."
" Em yên tâm chỉ có người trong nhà không có người lạ, không cần lo lắng quá nhiều "
"Vâng!"
......
Buổi sáng vì muốn chiều sẽ về sớm chuẩn bị cho bữa tiệc tối Mộng Uyên nhờ Thu Hương đưa cô đến công ty.
Buổi chiều, cô lại xin về sớm để chuẩn bị thật chu đáo không để Cao Trọng phải mất mặt.
Mộng Uyên đã trang điểm mất hai tiếng rồi mặt chiếc váy dạ hội hôm qua Cao Trọng đã đưa.
Quả thật hôm nay còn đẹp hơn hơn hôm qua rất nhiều.
Có lẽ vì kiểu tóc và cách trang điểm hôm nay làm cho Mộng Uyên trở nên thật xinh đẹp lộng lẫy.
Cao Trọng mặc một bộ vest màu đen, vừa hay lại rất hợp với một cặp với chiếc váy của Mộng Uyên.
Từ lúc Mộng Uyên đi từ trên lầu xuống Cao Trọng không thể nào rời mắt khỏi vẻ đẹp của Mộng Uyên, trái tim anh dường như đang rung động.
"Chủ tịch, chúng ta đi thôi"
Cao Trọng hồi thần ho một tiếng.
"Humm, đi thôi.
Hôm nay em rất đẹp"
"Cảm ơn lời khen của chủ tịch "
Hai người lên xe đi đến cung điện nơi tổ chức tiệc chào đón của Lâm Tuệ.
Cao Ngọc cùng một vài phu nhân khác trò chuyện,nghe quản gia thông báo Cao Trọng dẫn theo Mộng Uyên đến liền rất vui vẻ.
Mộng Uyên ôm cánh tay của Cao Trọng bước vào bên trong.
Tuy đã đến cung điện được mấy lần nhưng Mộng Uyên vẫn không thể tin vào mắt mình lúc này.
Lúc này bày trí ở đây rất xa hoa làm người giàu thật thích, chén đĩa đều được mà bằng vàng, mọi người ăn mặt rất lộng lãy, cứ như được bước vào nơi thiên đường vậy.
Cánh cửa vừa mở ra có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chầm chầm Mộng Uyên như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Mộng Uyên dần buông lỏng cánh tay của Cao Trọng ra, nhưng bị anh nắm giữ lại, nhẹ nhàng kề sát và cô thì thầm.
" Không cần lo lắng, đã có tôi ở đây "
"Chủ tịch nhưng mà tại sao bọn họ nhìn tôi như vậy, có tôi..."
Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Tuệ bước tới tươi cười, diệu dàng nhìn Mộng Uyên.
"Anh, cô Mộng Uyên.
Hai người người đến em rất vui"
"Um".
Cao Trọng chỉ lạnh lùng ừ một tiếng cho xong.
Lâm Tuệ trong lòng liền không vui, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra thục nữ.
Liền qua ôm lấy cánh tay Mộng Uyên.
" Tôi đưa cô đi ăn vài món ngon nhé!"
"À vâng"
Mộng Uyên quay lại nhìn Cao Trọng một cái, thấy anh gật đầu liền vui vẻ đi theo Lâm Tuệ.
Cao Trọng cũng đi về hướng Cao Vinh.
Hôm nay khách mời đều là những nhà quan chức lớn, chỉ có một vài nhà kinh doanh.
Vốn