Cao Trọng đứng đó nhìn Mộng Uyên vui vẻ chơi đùa thoải mái như vậy thì trong lòng cảm thấy vui lây.
Một lúc sau Mộng Uyên đã mệt liền đi chỗ Cao Trọng.
"Chủ tịch, nó khỏe quá đi.
Chạy nhảy lâu như vậy mà nó vẫn còn muốn chạy tiếp, tôi mệt quá rồi làm sao đây ạ?"
Cao Trọng mỉm cười nhẹ nhàng đưa một chai nước cho cô rồi nói.
"Nó có thể luyện tập suốt một ngày đã quen rồi.
Em là mới chạy cùng nó một lúc nên sẽ thấy mệt là chuyện rất bình thường!"
"Nó có thể luyện tập suốt một ngày sao? Vậy có nghiêm khắc quá không?"
"Không đâu, những con chó lúc bắt đầu thì chỉ tập theo khung giờ nhất định.
Nếu chúng không làm được, hoặc không đạt yêu cầu thì không thể ở lại đây.
Vì nơi này tất cả đều là chó đặt chủng!"
Cao Trọng tỷ mỉ giải thích cho cô.
Mộng Uyên nghe anh giải thích một lúc tuy không hiểu lắm nhưng cũng biết là những chú chó ở đây đều là những con đã qua được vòng sát hạch rất gian nan.
Cô cảm thấy rất thích Wat từ lúc bước chân vào đây.
Mộng Uyên liền nảy ra một ý.
"Chủ tịch, những ngày ở đây khi rảnh rỗi tôi có thể đến tìm nó để chơi không?"
Mộng Uyên vừa nói vừa chỉ vào con chó.
Cao Trọng biết cô rất thích động vật nên cũng không muốn làm cô buồn liền đồng ý với cô.
Cũng trưa rồi nên Cao Trọng dẫn cô cùng đến nhà ăn, mọi người đều đang ở đây đợi anh.
Mộng Uyên sau khi thấy các đồng nghiệp của mình liền chạy qua phía của họ.
Có một đồng nghiệp thắc mắc quay qua hỏi nhỏ Mộng Uyên.
" Sao cô lại cùng đi với chủ tịch vậy?"
Mộng Uyên nhất thời không biết giải thích thế nào thì Thu Hương gọi cô.
"Mộng Uyên mau lại đây!"
Mộng Uyên nhìn người đồng nghiệp mỉm cười nói với anh ta.
"Bởi vì cô ấy là bạn của tôi, lại có chức vụ cao nên tôi xin đi theo cô ấy mà thôi! Tôi qua chỗ cô ấy trước đây!"
Mộng Uyên nhanh chóng qua chỗ của Thu Hương ôm lấy cánh cô nói nhỏ.
"Cảm ơn cô đã giúp tôi giải vay, bị đồng nghiệp hỏi nhất thời tôi không biết nên nói thế nào, may mà có cô gọi tôi!"
Thu Hương mỉm cười lắc đầu.
Nghĩ nếu cô thật sự trở thành vợ của ngài công tước thì sẽ như thế nào, một người thì lãnh đạm, lạnh lùng, một người thì hoạt bát.
Nếu như vậy thì cũng rất khó đây, nhưng mà ngài công tước trước nay luôn chiều theo ý của cô, cũng bắt đầu thay đổi, khi hai người đến với nhau chắc chắn là rất hạnh phúc.
Cao Trọng ngồi riêng một bàn đặt biệt cùng những vị lãnh đạo cấp cao, Mộng Uyên thì ngồi cùng Thu Hương.
Các đồng nghiệp của cô ngồi ở chỗ cách đó cũng xa.
Mọi người đều tập trung ăn cơm cũng không có ai nói chuyện phím với ai cả.
Bầu không khí ở nhà ăn lúc này chỉ nghe được tiếng gắp, tiếng nhai cơm rất rơm rả.
Chưa đầy mười lăm phút tất cả đã ăn xong, mà Mộng Uyên chỉ mới ăn được một nữa mà thôi.
Thấy họ đều ngừng lại làm cô cũng dừng động tác theo họ.
Thu Hương nói với cô.
" Đây là thói quen của quân ngủ, cô không phải là người của quân ngũ thì không cần phải ăn nhanh như bọn họ đâu, cứ từ từ không sao cả!"
Mộng Uyên trước đây đã từng nghe trong quân ngũ rất nghiêm khắc giờ giấc từ việc ăn uống, tấm rửa, tập luyện và nghĩ đều phải đúng giờ.
Bây giờ mới tận mắt chứng kiến những điều đó, quả thật không sai.
Tất cả mọi người đều đã