“Sao nàng không động đậy vậy?”“Chẳng lẽ là chết rồi?”“Chết rồi càng tốt, về sau sẽ không còn ai đánh chúng ta nữa”Lục Kiều chưa mở to mắt mà trong tai đã truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa này.
Nàng mở to mắt, nhìn thấy mấy đứa trẻ vừa nói chuyện bên cạnh, mấy đứa trẻ xanh xao vàng vọt, trên người không có một chút thịt nào, nhìn qua giống như con gà con vậy.
Lục Kiều chưa kịp nói chuyện, bốn đứa nhỏ bên cạnh nhìn thấy nàng tỉnh lại thì sắc mặt đồng thời thay đổi, bốn đứa quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ kêu to.
“Nàng tỉnh rồi”“Nàng muốn đánh người.
”“Cha, cứu mạng”“Bọn con không hề ăn vụng trứng gà của nàng!”Lục Kiều kỳ quái nhìn mấy đứa trẻ chạy mất, lại nhìn bốn phía.
Tiểu viện tường đất rách nát loang lổ, ở giữa là ba căn phòng đất bị nứt ra, nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, hai bên chính phòng có hai gian phòng làm từ bùn bị nứt ra, trừ bỏ ba gian phòng này thì trong viện không còn bất cứ đồ gì, trụi lủi nhìn cực kỳ hoang vắng.
Đây là chỗ nào? Không phải nàng đã chết rồi sao?Thân là nữ quân y của thế kỷ 21, trong lúc nàng cứu binh lính bị thương liền bị bom của kẻ địch tấn công, dựa theo lẽ thường thì đáng lẽ nàng không nên còn sống mới phải.
Lục Kiều vừa nghĩ tới đây thì trong đầu đột nhiên trào ra một số ký ức lớn, rất nhanh nàng đã hiểu được tình cảnh trước mắt của mình.
Nàng đã xuyên không, xuyên thành Lục Kiều, thê tử của Tạ Vân Cẩn, tú tài của thôn Tạ gia ở trấn Thất Lí, huyện Thanh Hà nước Đại Chu.
Lục Kiều này làm người một lời khó nói hết, chẳng những lời nói việc làm thô bỉ, hơn nữa rất bạo ngược, hay đánh người, mắng chửi người, ngay cả bốn đứa con trai ruột thịt của mình cũng động một cái là phải chịu đòn hiểm của nàng, cho nên bốn đứa con trai đều rất sợ nàng.
Sáng hôm nay, sau khi nguyên chủ thức dậy liền nấu hai quả trứng gà, bởi vì quá nóng nên chưa kịp ăn, kết quả chờ nàng