Trong lòng Lục Kiều cảm thấy áy náy, mặc dù không phải nàng đánh, ai bảo hiện tại nàng sử dụng thân thể này chứ.
“Đừng sợ, không đánh con”Nàng xoa đầu Tứ Bảo, Tứ Bảo run lên, lá gan lớn hơn một chút, thấy trong ánh mắt Lục Kiều nhìn cậu như là có ánh sáng, cậu nhịn không được mà vươn tay ra chạm vào tay của Lục Kiều, sau đó không đợi Lục Kiều nói chuyện đã thu tay trở về.
Một lát sau lại vươn cánh tay ra chạm vào một chút, giống như gặp phải món đồ chơi thú vị mà chơi đùa vậy.
Lục Kiều cũng để mặc cho cậu tự mình chơi đùa.
Chờ sau khi tắm rửa cho Tam Bảo và Tứ Bảo xong xuôi, Lục Kiều phát hiện bốn bào thai cũng không giống nhau, Đại Bảo giống Tạ Vân Cẩn, Nhị Bảo và Tam Bảo mặc dù giống nhau như đúc, nhưng cũng không giống Tạ Vân Cẩn, cơ mà vẫn rất đẹp trai.
Lục Kiều nhìn bọn họ, thế mà lại phát hiện ra bọn họ rất giống mình ở kiếp trước.
Lục Kiều nhịn không được mà xoa gương mặt béo mập của mình suy đoán, có phải sau khi giảm béo xong sẽ rất giống mình ở kiếp trước không, nếu là như vậy, nàng cũng không cần lo lắng, kiếp trước nàng rất xinh đẹp.
Trong bốn đứa nhỏ, đứa bé xinh đẹp nhất chính là Tiểu Tứ Bảo, Tiểu Tứ Bảo bẩm sinh có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, còn nhỏ tuổi đã để lộ ra vài phần đa tình.
Không biết đứa nhỏ này trưởng thành sẽ có dáng vẻ yêu nghiệt đến mức nào, Lục Kiều nghĩ, nhịn không được mà duỗi tay nhéo gương mặt nhỏ của cậu nhóc một chút.
Tiểu Tứ Bảo ngẩng đầu lên, nhìn Lục Kiều với vẻ mặt vô tội, dáng vẻ kia thật sự làm cho người ta có ý nghĩ bỏ cậu nhóc vào trong túi.
Lục Kiều nhịn không được mà nghĩ, sau khi hòa li, nàng có thể xin Tiểu Tứ Bảo với Tạ Vân Cẩn hay không, cuối cùng ngẫm lại có lẽ không có khả năng, đành từ bỏ thôi.
Lục Kiều thở dài, ánh mắt nhìn vào vết thương trên tay của Đại Bảo, nàng lấy thuốc hạ sốt bôi