Lục Kiều vừa nói ra lời này, trong sân lập tức yên lặng, tất cả mọi người trong sân đều nhìn về phía Lục Kiều, dường như không quen biết Lục Kiều vậy.
Có cảm giác nữ nhân này không giống với trước kia, trước kia nàng đều là lăn lộn khóc lóc với la lối, mắng chửi người ta khó nghe đến không thể khó nghe hơn.
Hiện tại nàng không mắng, nói ra hết lý này đến lý khác.
Cố tình những lời nói của nàng đều rất có thể trấn áp người khác, mọi người trong sân nghe được lời nói của nàng, cũng không dám coi thường nàng.
Đặc biệt là khi nàng nói muốn đi tìm huyện lệnh đại nhân nói rõ lí lẽ, trên mặt không có một chút sợ hãi nào cả, dân không đấu với quan lại, nữ nhân này không sợ sao?Nguyễn thị thì rất sợ hãi, bà ta là nhớ rõ lúc nhi tử thi đậu tú tài án đầu, huyện lệnh đại nhân đã tự mình đến nhà, lúc đó còn tặng một bao lì xì một trăm lượng bạc.
Hiện tại nhi tử bị thương nặng lại bị bọn họ đuổi ra ngoài, nếu như bị huyện lệnh biết, có khi nào bọn họ sẽ bị gì hay không.
Nguyễn thị lập tức sợ hãi, không dám đáp lại.
Lúc này, ở bên ngoài rào tre, thôn trưởng thôn họ Tạ là Tạ Phú Quý và cha của Tạ Vân Cẩn là Tạ Lão Căn chạy đến.
Bọn họ vừa đến đây thì nghe được lời nói này của Lục Kiều, sắc mặt hai người lập tức biến thành đen.
Tạ Phú Quý là không muốn việc này ồn ào đến huyện nha, nếu đến huyện nha thì thanh danh của thôn họ Tạ bọn họ sẽ bị ảnh hưởng.
Tạ Lão Căn càng không muốn việc này ồn ào quá lớn, vốn dĩ việc phân gia này chính là bọn họ làm không đúng.
Hai người vừa từ ngoài cổng đi vào đã tức giận quát Nguyễn thị.
“Ngươi ồn ào cái gì, không để yên.
”Tạ lão Căn thì kéo vợ già lên: “Trở về, ồn ào cái gì chứ.
”Lần này Nguyễn thị không dám nói tiếp nữa, đứng dậy đi về.
Trước khi Tạ lão Căn rời đi, ông ta nhìn về phía Lục Kiều, mặt ủ mày ê nói: “Vợ lão tam, cha cũng không muốn như vậy, nhưng tình hình trong nhà chỉ như vậy, thật sự không có cách nào.
”Lục Kiều cười như không cười nhìn Tạ Lão Căn: “Chỉ mong sau này cha không hối hận.
”Tạ Phú Quý ở phía