Bởi vì gần đây tứ đệ nhìn trúng một hộ nhà, là cô gái xinh đẹp nhất ở thôn bên, nghe nói lớn lên rất xinh đẹp, không thiếu bạc, đệ đệ của hắn thật ra không lo lắng về tiền bạc, bởi vì hắn thường xuyên mang tiền về nhà.
Chỉ là tứ đệ kết hôn còn thiếu phòng tân hôn, hắn đây là theo dõi phòng ở của tam phòng, cho nên lấy cớ chuyện hắn bị thương, đứng sau nhắc nhở cha mẹ đuổi bọn họ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Vân Cẩn lạnh lẽo, đây là người thân của hắn.
Trong phòng, giọng nói của Điền thị lại vang lên: “Nhưng nhị bá mấy đứa cứ yên tâm, sau này Kiều Kiều sẽ chăm sóc cho con rể.
”Lục Kiều ở ngoài cửa vừa bưng hai chén nước đường đến nghe vậy thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống, đây là chuyện gì vậy.
Lục Kiều nhanh chóng đi vào muốn ngăn cản nương tiếp tục nói, nhưng không ngờ Điền thị vừa nhìn thấy nàng đi vào lập tức vẫy tay kêu nàng qua.
“Kiều Kiều à, mẹ chồng của con hôm nay mất mặt, sợ là sẽ không làm nhị bá đến đây, về sau con phải tự lo việc chăm sóc cho nam nhân nhà mình nhé.
”Trong lúc nhất thời, Lục Kiều không biết nói cái gì, dựa theo đạo lý hẳn là nàng phải chăm sóc, huống chi chăm sóc người đối với nàng không phải là việc khó, nhưng điều quan trọng là trước đó nàng vừa mới nói hoà ly với Tạ Vân Cẩn, hiện tại lại kêu nàng chăm sóc, người này có thể nghĩ nhiều hay không,Điền thị lại nói tiếp: “Thôi được rồi, việc này cứ như vậy, nhị bá mấy đứa uống nước đi.
”Điền thị bưng một chén nước lên uống, lại bưng một chén đưa cho Tạ Nhị Trụ: “Nhị bá mấy đứa uống nước đi.
”Tạ Nhị Trụ vội vàng nhận lấy uống, ngọt, em dâu thứ ba có cho thêm đường sao, thật sự hiếm thấy.
Chẳng qua hắn lại nhìn Điền thị, trong lòng nghĩ, mình đây là đang nhờ phúc của Điền thị, bằng không em dâu thứ ba hẳn là sẽ không pha nước đường cho hắn uống.
Trong phòng, Điền thị uống nước xong liền nhìn phía Tạ Vân Cẩn: “Con rể đừng lo lắng, yên tâm dưỡng thương là được, chuyện tiền bạc