Cách đó không xa, ở trước cửa một nhà, một lão thái thái nhỏ gầy nhìn thấy nàng đứng ở trước cửa với vẻ mặt đầy khó xử, liền đi tới hỏi.
“Vợ Vân Cẩn, làm sao vậy?”Lục Kiều quay đầu nhìn lại, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ tới lão thái thái này là người nào, là Hạ thị, chị dâu thứ hai của cha chồng Tạ lão Căn, người trong thôn đều gọi bà ấy là nhị nãi nãi.
Nhị gia gia đã mất từ sớm, nhị nãi nãi là quả phụ, một người nuôi lớn hai trai hai gái, người vô cùng lương thiện, lúc trước bọn họ bị đuổi đi đến bên này, nhị nãi nãi còn tặng mấy quả trứng gà đến đây.
Lục Kiều nhìn thấy nhị nãi nãi, cười mở miệng nói: “Nhị nãi nãi, nhà bà có dao đốn củi không? Trong nhà không còn củi nên cháu muốn lên núi chặt chút củi để dùng.
”Nhị nãi nãi nghe Lục Kiều xong thì lập tức đau lòng: “Ngươi là một nữ nhân, lên núi thì chặt được bao nhiêu củi chứ, để Hổ Tử nhà ta lên núi chặt một chút cho ngươi.
”Hổ Tử là cháu trai của nhị nãi nãi, đã cưới vợ, nhưng mà thành thân hai năm rồi mà vẫn chưa sinh được con.
Đương nhiên là Lục Kiều không thể để Hổ Tử đi đốn củi cho nàng, đây lại không phải chuyện một ngày hai ngày.
“Nhị nãi nãi, không cần, ta chỉ đi dạo một chút ở bên cạnh rìa núi, chặt một ít củi là có thể sử dụng, không lên núi.
”Nhị nãi nãi nghe xong thì không kiên trì nữa, lôi kéo Lục Kiều về nhà mình lấy dao đốn củi.
Nhà Nhị nãi nãi đã phân nhà rồi, bà ấy đi theo con trai trưởng, con dâu trưởng Triệu thị nhìn thấy Lục Kiều thì rõ ràng không vui mà tỏ ra xa cách, nhưng mà Lục Kiều cũng không nhiều lời, cầm dao đốn củi liền rời đi.
Phía sau nhị nãi nãi không yên tâm dặn dò, Triệu thị nhìn không nhịn được nói thầm: “Nương, người cho nàng ta mượn dao nhà mình làm cái gì, nàng ta có thể đốn củi sao, đây là chê