“Từ trước đến nay nàng ta xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, các ngươi đừng nói nữa, trêu chọc đến nàng ta lại gây sự lên.
”Nói cái gì đều có, trong đám người, một giọng nói tinh tế nhỏ nhẹ vang lên: “Nàng ta còn chẳng đau lòng nam nhân cùng con của mình, huống chi là người khác.
”Lục Kiều quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tú giống như vô tình nói với người bên cạnh.
Người Tạ gia lập tức mắng: “Tạ gia thôn ta có thứ tai họa như vậy, thật là xui xẻo.
”Ánh mắt Lục Kiều lạnh lẽo nói không nên lời, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thẩm Tú một cái, sau đó quay đầu lại đi vào nhà chính Tạ gia.
Nhà chính Tạ gia, mọi người đang sứt đầu mẻ trán sốt ruột, Triệu thị vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Kiều đi vào nhà, tức giận mắng.
“Ngươi là đồ tai họa, chạy tới nhà của chúng ta làm gì, thấy Tiểu Bảo nhà ta bị tội, ngươi cao hứng lắm à?”Triệu thị dứt lời thì nhị nãi nãi đã trừng mắt nhìn nàng ta một cái: “Nói bậy gì đó.
”Nhị nãi nãi nói xong, nhìn về phía Lục Kiều: “Kiều Kiều, có chuyện gì sao?”Lục Kiều nhướng mày nói: “Cháu có thể lấy xương cá ra giúp Tiểu Bảo.
”Lục Kiều dứt lời thì tất cả những người đang nói chuyện trong phòng đều dừng lại, chỉ trừ bỏ âm thanh Tạ Tiểu Bảo khóc thét.
Ngoài phòng có người không nghe được, nên hỏi lại: “Lục Kiều nói cái gì thế?”Có người nghe được thì nói lại một lần: “Nàng ta nói có thể lấy xương cá ra giúp Tiểu Bảo.
”Lời nói của người này rơi xuống, tất cả người trong viện đều chê cười.
“Nàng cũng thật dám nói, đừng hại Tiểu Bảo.
”“Đây là lại muốn nổi bật.
”“Trong quá khứ thì bắt nạt trẻ con, hiện tại lại giả vờ biết xem bệnh.
”Triệu thị nghe thấy những lời mọi người nói ngoài phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ vào Lục Kiều tức giận quát: “Ngươi cút cho ta.
”Lục Kiều nhìn Triệu thị một cái, cũng không cưỡng cầu, nàng nói bằng lương tâm nhưng nàng ta không tin, vậy thì không liên quan đến nàng nữa.
Lục Kiều xoay người định đi, mặt sau nhị nãi nãi đuổi theo Lục Kiều hỏi: “Kiều Kiều, cháu nói với nhị nãi