Bữa cơm đầm ấm đầy ắp những tiếng cười trôi qua, Tôn Giai Oánh được hắn ôm lên ghế sofa ngồi xem phim, bản thân thì xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát dọn đồ.
Bây giờ cả người hắn đã ướt đẫm mồ hôi và máu, hương vị khó nghe khiến cho ba mẹ Tôn cũng phải chú ý đến.
Nhà họ Tôn ngồi ăn ở một cái bàn dài, bởi vì Lạc Tử Khanh che dấu quá tốt, lúc này hai người mới nhận ra.
Tiểu Khanh, con chưa xử lí vết thương đúng không? Mau đến đây!
Lạc Tử Khanh khựng lại, hắn vẫn không đi qua
Ba mẹ, không có gì đâu!
Chút nữa để bảo bối bôi thuốc cho không phải là sẽ sắc tình hương diễm à? Cẩn thận còn vì mấy cái vết thương cỏn con này mà nhận được "phần thưởng" đặc biệt của cô cũng nên!
Vừa tránh được ba mẹ mắng Oánh Oánh, vừa được cánh tay mềm mại du loạn khắp cơ thể.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, perfect!!!
Mẹ Tôn hoằm mặt, bà quay người lại, Lạc Tử Khanh không lường trước được hành động này của bà, vậy nên không kịp làm gì.
Trơ mắt nhìn bà đi đến chỗ Tôn Giai Oánh, giọng nói nghiêm túc không dung kháng cự:
Giai Oánh, chút nữa con xử lí chỗ vết thương cho Tiểu Khanh đi, thằng bé mà ngất ra đấy thì mai ai ôm con đi khám bệnh?
Đột ngột bị nhắc tên, Tôn Giai Oánh ngẩng đầu lên, cô bỏ điều khiến trên tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu:
Vâng ạ, con biết rồi.
Vết thương của hắn là do cô gây ra, bây giờ hậu quả cô phải xử lí là đúng rồi.
Thế nhưng...!cái tên đàn ông lưu manh này nhất định sẽ không để cô làm việc một cách an bình như thế đâu!!!
Mẹ Tôn không biết cô đang nghĩ gì, bà thấy cô đồng ý liền thôi không nói nữa.
Chuyện giữa hai đứa chúng nó, bà cứ đứng ở trung gian, đôi khi xen vào một chút thì được, chứ không lại phản tác dụng thì toi!
Lạc Tử Khanh tay chân nhanh nhẹn, chỉ một lúc thì cả bàn bát đũa liền xong.
Hắn nóng đến mức mồ hôi nhỏ như mưa trên mặt rồi, ôm bảo bối rồi lên phòng ngay thôi.
Mẹ, hai người nghỉ ngơi nhé, bọn con lên tầng trước.
Nhẹ giọng nói với ba mẹ Tôn, thấy hai người họ đều gật đầu thì nhanh chóng vòng tay qua người Tôn Giai Oánh, hắn ôm thốc cô lên, bởi vì có hơi vội vàng mà người cô hơi khó chịu.
Mau dịch khuỷu tay ra!
Cứng rắn mà đặt đầu lên, đúng là đau chết mất!
Lạc Tử Khanh nghe lời mà làm theo.
Đến khi thoải mái rồi Tôn Giai Oánh liền không giãy dụa nữa.
Chân dài sải bước một lúc là đến được phòng.
Hắn chậm rãi đặt cô xuống giường, bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng dịu nhẹ mà xoa lên đầu gối cho cô.
Đầu gối Tôn Giai Oánh bị sưng một chút, bởi vì đã được khử trùng và băng bó lại rồi, vậy nên cô cũng không cảm thấy đau nữa, chỉ là bị quấn chặt quá nên cô hơi khó chịu.
Đừng đụng chạm nữa, mau cởi áo rồi lấy thuốc ra đây.
Áo khoác được cởi ra, Lạc Tử Khanh thở phào một hơi, cuối cùng cũng được giải thoát!
Tôn Giai Oánh sững người nhìn thân thể săn chắc đẹp đẽ của hắn chảy dài những chỗ máu lớn nhỏ, cơ bắp sáu múi cũng bị mấy vết thương đan chéo lên nhau, nhìn thôi mà ghê người!
Tử Khanh...
Lạc Tử Khanh mắt sáng rực nhìn cô, vành tai hắn hơi đỏ lên.
Oánh Oánh nhà hắn rất ít khi gọi tên hắn, thế nhưng tên của hắn phát ra từ khuôn miệng nhỏ của cô lại dễ nghe đến kì lạ, nó giống như một liều thuốc kích thích khiến thân thể hắn run lên, cậu nhỏ hưng phấn mà đứng thẳng.
Chưa để ý thấy túp lều nhô cao của hắn, trong mắt Tôn Giai Oánh bây giờ chỉ có "kiệt tác" mà mình đã gây ra.
Hốc mắt cô đỏ lên.
Oánh Oánh, không đau không đau, chúng ta bôi thuốc nhé.
Bôi thuốc là mai sẽ khỏi!
Tôn Giai Oánh nhận lấy khăn mềm từ hắn, nhẹ nhàng mà tẩy rửa miệng vết thương, chậm rãi bôi thuốc lên những vết roi dài, trong quá trình đó Lạc Tử Khanh không kêu một chút nào, thân thể đĩnh bạt vẫn thẳng tắp, thế nhưng lại có chút run rẩy.
Cô sợ hãi mà dừng tay lại, giọng nói lo lắng:
Tử Khanh, đau lắm sao? Xin lỗi, đều là...
Còn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông cao lớn đã quay phắt người lại, hắn đè cô xuống giường.
Bờ môi ấm nóng hôn lên môi thơm của cô, lưỡi to nhanh như chớp mà chui vào khoang miệng, câu dẫn lưỡi nhỏ quấn quýt triền miên với mình.
Chậc...!chậc...!chậc...
Tiếng nước bọt vang vọng khắp phòng.
Hắn nuốt hết nước bọt của cô, câu lưỡi cô tiến vào khoang miệng mình mà dây dưa, dòng nước chảy ra khỏi miệng cũng bị hắn liếm hết.
Tôn Giai Oánh giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô làm sao đủ sức chống cự lại hắn?
Cô bị hôn đến khó thở, cả miệng đều tê rần, khóe mắt đỏ lên mới được buông tha.
Bàn tay to trượt xuống rồi nắm lấy gò đồ căng tròn mềm mại, hắn nắn bóp nó thành mọi loại hình dạng khác nhau, thỉnh thoảng còn lấy đầu ngón tay khẩy khẩy nụ hồng.
Cả mặt cô đều bị hắn liếm láp hết một lượt, chiếc cổ thiên nga trắng ngẩng cao lên, đầu lưỡi liền trượt một đường xuống, xương quai xanh cũng bị gặm cắn không sót chút nào.
Ưm...!dừng, lại đã...!vết, vết thương...
Tiếng rên đứt