Trên bàn bây giờ là hàng loạt món ăn thơm nức tỏa khói, tay nghề của Lạc Tử Khanh đúng là tốt đến nỗi không thể chê vào đâu được.
Tôn Giai Oánh áp chế sự táo bạo trong lòng, bình thường ngay lúc này cô phải cầm roi quật một người nào đó đến thỏa mãn thì mới có tâm tình đi ăn cơm.
Cô cứ nghĩ mấy ngày gần đây bản thân mình đỡ đi rồi, ai dè nỗi tích tụ khó chịu trong lòng vẫn chưa hề giảm.
Lạc Tử Khanh ôm cô, khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng mà sờ sờ gò má hơi chảy mồ hôi của cô.
Oánh Oánh, làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu à? Nói cho anh biết đi!
Tôn Giai Oánh nhìn hắn, bàn tay khống chế không được mà vung lên, ngay khi sắp đánh vào mặt hắn thì cô lại cắn chặt môi mà dừng tay lại, bàn tay lơ lủng trong không trung làm Lạc Tử Khanh hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn xung quanh, roi là ở trong phòng cơ, bây giờ phải lấy đồ khác thay thế mới được.
Cầm lấy cái lọ thủy tinh ở bên cạnh, Lạc Tử Khanh giống như sói xám dụ dỗ cừu nhỏ, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm muốn câu đi tâm trí của cô:
Bảo bối, lấy cái này, đánh một cái là không khó chịu nữa, không không, em muốn đánh vài cái cũng được...
Đặt môi lên vành tai trắng nõn của cô, liếm một vòng ở bên trong, nhẹ nhàng thủ thỉ:
Bảo bối
Đánh vài chục cái hắn cũng không chết được, cùng lắm thì không thể làm chuyện đáng xấu hổ mà trẻ con không thể xem, thế nhưng bác sĩ trước kia từng kiểm tra cho Oánh Oánh đã nói rồi, nếu không kịp thời làm cô ấy phát tiết ra tới, vậy thì cô ấy sẽ tự mình làm bị thương bản thân để đạt được khoái cảm, giảm sự khó chịu và áp lực trong lòng.
Hắn không cho phép điều này xảy ra!
Ngay lúc này Tôn Giai Oánh hơi ngớ ra, như bị điều khiển mà cầm lọ thủy tinh từ tay hắn, vừa mới giơ lên trên thì đã bị một tiếng hét đánh tỉnh.
Cô chủ, đừng mà!!!
Asdor quản gia lựa chọn bỏ qua ánh mắt đầy cảnh cáo của Lạc Tử Khanh, phát đánh này của cô chủ mà rơi xuống thì cậu chủ sẽ chết mất.
Đánh vào đầu, ông không dám tưởng tượng điều sẽ xảy ra ngay sau đó!
Ông thật sự sợ hãi ý nghĩ của cậu chủ, cả người Tôn Giai Oánh đều được bao bọc kĩ lưỡng rồi, mặt được hắn dùng một tấm bảo hộ rắn chắc chắn đi, hơn nữa Lạc Tử Khanh đã buông cô ra, ngồi theo hướng không làm ảnh hưởng đến cô, vậy nên nếu lọ này đánh xuống, chỉ có hắn chết chứ cô sẽ không bị thương một chút nào!
Cậu chủ đây là muốn từ bỏ cả mạng của mình sao???
Nước mắt nhỏ xuống đất, lọ thủy tinh bị cô thả rơi trong không trung, Lạc Tử Khanh hốt hoảng đỡ lấy nó, nếu như cái lọ này rơi xuống, vậy thì những mảnh vỡ sẽ bắn thủng chân cô gái nhỏ của hắn ra mất.
Oa...!oa...!oa...!oa...!oa...
Tiếng khóc rung trời vang lên, cả người Tôn Giai Oánh run rẩy, bàn tay cô nắm chặt, giọt máu đỏ nhỏ xuống sàn.
Lạc Tử Khanh luống cuống cầm lấy tay cô, hắn mở từng ngón tay cô ra,