Lạc Tử Khanh, cậu thả lỏng người ra cho tôi!
Bác sĩ Tôn bóp bóp trán, rõ ràng lúc thôi miên Tôn Giai Oánh dễ dàng và nhanh như thế, vậy mà đến người đàn ông này thì vật lộn bao nhiêu lâu cũng không xong.
Đổi mọi cách thôi miên cũng không hiệu quả, người này lí tính đến đáng sợ!
Lạc Tử Khanh cau mày, anh dựa lưng vào ghế mềm, như sợi bún mà nằm ườn ra.
Vẫn không được, trời ạ, mắt cậu bị làm sao vậy hả?
Bác sĩ Tôn mệt mỏi không muốn làm nữa, đôi mắt sáng ngời kia không hề có dấu hiệu đờ đi, kể cả người của Mafia hay bất cứ ai ông đều có thể dùng chiếc đồng hồ hình quả lắc này để khiến họ nói hết những điều trong lòng ra, làm theo ý mình, nhưng riêng Lạc Tử Khanh lại không được.
Nếu không phải đây là con rể tương lai của Tĩnh Nhi (mẹ Tôn) thì có lẽ ông sẽ tìm cách dùng hắn để cải tạo điểm yếu này của ông, hazzz...
Chuyện này dễ nói thôi, căn bệnh của Lạc Tử Khanh có lẽ là sự phục tùng vô điều kiện của hắn đối với cô bé, việc này không có gì to tác cả, người đàn ông của mình tùy ý để mình muốn làm gì thì làm không phải rất tốt à...
Tôn Giai Oánh nhíu mày, thứ cô muốn là sự giải quyết triệt để.
Còn cháu, nếu muốn bỏ đi được sự oán hận tích lũy trong lòng, vậy chỉ có một cách, đó là người khiến cháu như thế phải chịu một vụ tai nạn kinh hoàng hơn thế, khiến hắn bị liệt giống như cháu, hoặc là bị bị giam cầm, bị chết!
Lấy sự đau khổ, áy náy thay cho nỗi oán hận, khó chịu về người ấy.
Bây giờ muốn dùng cách khác để làm mất đi gánh nặng in hằn trong trái tim Tôn Giai Oánh, điều đó là rất khó.
Tôn Giai Oánh giật thót tim, theo phản xạ của cơ thể mà quay đầu nhìn Lạc Tử Khanh, chỉ thấy đôi mắt hắn sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú đỏ hồng lên, giống như rất kích động trước câu nói của bác sĩ Tôn.
Cô vươn tay, nắm chặt lấy áo sơ mi đen của hắn, cả người hoảng hốt.
Điều Lạc Tử Khanh muốn làm nhất từ trước đến nay là khiến cho Tôn Giai Oánh vui vẻ, câu nói của bác sĩ Tôn giống như cái chốt mở, khiến cho sự quyết tâm đi tìm chết của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Lồng ngực Lạc Tử Khanh phập phồng thật mạnh, chỉ cần hắn xảy ra chuyện, Oánh Oánh sẽ không phải chịu sự điên cuồng dằn vặt mỗi ngày nữa sao?!!!
Hắn mở miệng, chưa kịp nói gì thì lông mày hắn đã nhíu lại, hai tay thon chắc ôm bổng người Tôn Giai Oánh lên, một chân khác đá bác sĩ Tôn ngã nằm xuống chiếc giường phía sau.
Bác sĩ Tôn giận tím mặt, ông hơi hé miệng, ngay lúc này, một viên đạn bay xuyên qua bức tường làm bằng gỗ, xé gió mà bắn thẳng vào bình hoa phía sau ông.
" Pằng...!pằng...!pằng...!pằng..."
Hàng loạt tiếng súng vang lên ở bên ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Giai Oánh trắng bệch, cô nắm chặt tay áo của hắn.
Lạc Tử Khanh cúi người hôn lên khóe môi cô, nở nụ cười rực rỡ như ánh dương với cô, giọng nói ấm áp thì thầm bên tai:
Bảo bối, ngoan, anh ra ngoài một chút nhé! Ngoan ngoãn ở trong này được không?
Hắn đã nhìn ra hướng bắn của những kẻ bên ngoài, phía bên tay phải này không có người, chỉ cần để Oánh Oánh ở đó thì sẽ không có chuyện gì cả.
Có lẽ hắn đã yếu đi, hoặc là những kẻ đột ngột xuất hiện này là dân ám sát chuyên nghiệp, hắn không hề nhận ra việc có kẻ lạ ở xung quanh!
Không, ở bên ngoài có người rồi, chúng ta không cần phải ra ngoài nữa!
Tôn Giai Oánh lắc đầu, những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Cô rất ích kỉ, cô không muốn Lạc Tử Khanh phải chịu bất cứ tổn thương nào!
Lạc Tử Khanh cười.
Không sao đâu, anh sẽ không rời bỏ em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!
Hắn biết cô đang sợ hãi điều gì, có lẽ cô nghĩ hắn sẽ muốn chết, thế nhưng sao có thể cơ chứ, hắn