Tôn Giai Oánh được Lạc Tử Khanh ôm vào phòng ngủ, xoa bóp cẳng chân hơn tiếng cho cô xong hắn mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Có một số việc quan trọng mà những cấp dưới không tự ý quyết định được đều ở trong file trong máy tính của hắn.
Sắp tới còn phải đi đến V quốc một chuyến để bàn việc hợp tác giữa hai bên, đó là một quốc gia nhỏ, thế nhưng tài nguyên lại sung túc, thị trường ổn định, đã có rất nhiều tập đoàn tranh cướp việc hợp tác này nhưng đều bị người đứng đầu nước đấy cự tuyệt.
Ông muốn bắt tay với Lạc Tử Khanh, vậy nên để tỏ ra thành ý và tôn trọng, hắn phải tự mình đến đó để bàn bạc.
Lạc tổng!
Lạc Tử Khanh nhướng mày.
Có việc gấp?
Bình thường hắn chưa thấy vị thư ký này của mình liên lạc khi bản thân hắn đang nghỉ phép, trừ phi là có việc quan trọng cần nói.
Không có gì ạ, chỉ là An phu nhân cùng chồng của bà ta kêu gào muốn gặp ngài, hiện giờ họ đang bị bảo vệ giữ ở ngoài cửa công ty!
Lạc Tử Khanh nghịch chiếc đồng hồ cát trên bàn.
Đuổi đi, về sau việc này không cần phải nói cho tôi!
Chỉ cần nghe đến là đã thấy phiền chán rồi, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn năm lần bảy lượt tha cho một con đường sống mà còn không biết điều, ý chí muốn lôi hắn về làm trâu làm ngựa cho bản thân vẫn chưa biến mất à!
Lạc tổng, Lạc thị bên đó chính là cái vỏ rỗng, bên trong bát nháo chuyện gì cũng có, sắp đến bờ vực phá sản rồi nên không thể không đến tìm ngài đó mà.
Vậy bây giờ có nên tung những thứ kia ra chưa?
Anh ta nhìn hai người đang cuồng loạn đầu xù tóc rối ở bên ngoài, cằm hếch lên, bảo vệ hiểu ý mà kéo bọn họ đi, cho dù miệng bị bịt lại chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư nhỏ bé, thế nhưng đôi mắt đầy tức giận và hận ý vẫn cố gắng trừng lớn nhìn anh ta.
May mắn anh ta kịp thời phát hiện hai kẻ điên này ở bên ngoài, nếu sơ ý để cho bọn họ xông vào công ty thì lại có phiền phức phải xử lí.
Lạc Tử Khanh cười nhẹ, mắt sáng được ánh nắng chiếu đến, mĩ lệ như dải ngân hà.
Làm đi.
An béo à! , bây giờ có mỗi hai người chúng ta thôi, không cần phải xưng hô lạ lẫm như vậy đâu!
Cùng nhau trốn học, bắn chim chơi cầu trèo cây đánh nhau bao nhiêu năm, không nói quá khi bảo hai người là người thân của nhau.
Trần Diệc An, một cô nhi bị ba mẹ bỏ rơi, chỉ khác là Lạc Tử Khanh gặp được ba mẹ Tôn, mà