Thời gian cứ thấm thoát trôi đi, Lạc Tử Khanh đã hôn mê ở trên giường 7 tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, điều quan trọng cần nói đến đó là việc bọn họ đã tống được Lục Viễn Siêu thật vào tù.
Thì ra gã ta có một anh sinh đôi nữa, chính người đó đã phải gánh những tội ác cho gã.
Cha mẹ bất công dẫn đến việc Lục Vũ sống như một thế thân cho Lục Viễn Siêu, anh ta tự ti, trầm mặc không dám phản kháng lại lời của bố mẹ, tất cả những điều này đều do kẻ ác quỷ kia gây nên.
Đổ tội cho anh ta, giả vờ yếu ớt ngã bệnh để lấy được tình thương của cha mẹ, biết làm nũng và khen người.
Mà tất cả những điều đó Lục Vũ đều không có, anh ta là người rất ít nói chỉ hay làm.
Đến bây giờ Tôn Giai Oánh vẫn còn nhớ rõ những lời nói đầy kinh tởm của Lục Viễn Siêu.
Gã ta làm như cả thế giới đều dồn ép mình, trên khuôn mặt khả ố là sự ghen ghét và oán hận ngút trời.
Hai mắt gã hằn lên tia máu, giọng nói the thé khó nghe:
Haha, thằng oắt đấy cuối cùng cũng nằm chết ở trên giường rồi, nếu không phải hắn có Tôn thị ở phía sau thì làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay cơ chứ?!....
Lục Viễn Siêu không bao giờ muốn người khác sống tốt hơn mình, với sự tự cao tự đại tưởng mình là bá chủ thế giới, Lạc Tử Khanh chính là người mà gã ghen tị và hận nhất! Cái gì hắn cũng thuận buồn xuôi nước hoàn thành được, mà gã lại phải khom lưng uốn gối đi lấy lòng kẻ khác, chịu hết mọi sỉ nhục và khinh thường!
Gã muốn ba mẹ Tôn sẽ bị chết bởi vụ tai nạn này, nếu như thế thì Lạc Tử Khanh sẽ sống trong sự đau đớn dày vò cả đời này, vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thế nhưng qua hết những chuyện này Tôn Giai Oánh mới biết được nhiều điều khác về Lạc Tử Khanh, trong vòng hơn 3 tháng hắn đã trở thành một trong những giám khảo hàng đầu cho các cuộc thi ba lê danh giá, làm sụp đổ hết những công ty và những kẻ đã từng ngáng chân cô, mua rất nhiều mảnh đất mà hồi trước cô chỉ thuận miệng nói là bản thân thích.
Lục Viễn Siêu mất cả đời để vươn lên làm được giám khảo, người chỉ đạo cho một nhóm múa ba lê nhỏ, mà những điều đó Lạc Tử Khanh lại muốn là có thể đạt được! Vậy nên nói đúng ra là gã ta hâm mộ tài năng kiệt xuất của hắn mà thôi!
Mà hắn làm những thứ đó, đều bởi vì cô!
Tất cả mọi thứ đều làm lồng ngực Tôn Giai Oánh nặng nề đến khó thở, khi đó cô chỉ mãi đắm chìm trong sự đau thương khi bị liệt chân, những bài báo, thông tin hay bất cứ thứ gì liên quan đến múa ba lê mà Lạc Tử Khanh mang về đều bị cô tàn phá tung tóe, chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà chửi rủa khóc lóc.
Có lẽ chính bởi vì thế mà hắn không bao giờ dám đề cập đến ba lê trước mặt cô nữa.
Ước mơ thành danh rồi lùi về phía sau làm giám khảo, người dạy múa của cô hắn đều giúp cô thực hiện!
Tôn Giai Oánh cúi đầu xuống, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má hơi hóp lại của hắn, dịu dàng mà nói:
Tử Khanh, bảo bảo sắp ra đời rồi đấy, anh không muốn tận