Sau khi tươm tất mọi việc vào sáng sớm, cuối cùng Tôn Giai Oánh cũng được hắn ôm ra khỏi nhà.
Ở phía đông Đế Đô có duy nhất một thảo nguyên rộng lớn dùng để nuôi ngựa và là đường đua độc quyền của giới thượng lưu. Phải nói là chỉ cần vào được đấy, nếu không phải người có thân phận địa vị cao, thì cũng là người được những người đó tự mình đưa vào. Truyện Sủng
Nói đến thế gia bậc nhất thì tất nhiên không thể thiếu Tôn gia, từ khi được Lạc Tử Khanh lên nắm quyền, Tôn gia bây giờ chính là con cự long khổng lồ đứng đầu toàn bộ Đế Đô. Các công ty lớn nhỏ trải rộng toàn bộ đất nước, kể cả bên Châu Âu cũng là tập đoàn tiêu biểu trong top đầu. Vậy nên, nếu nói những người khác đến nơi này thì chào đón hào phóng tự nhiên không kiêu ngạo không lấy lòng, thì Tôn Giai Oánh và Lạc Tử Khanh vừa xuất hiện chính là gây nên sóng to gió lớn cho tất cả mọi người.
Ai lại không muốn tiếp đãi vị khách tôn quý ngàn năm có một này, các công tử tiểu thư tập đoàn công ty cũng ngo nghoe rục rịch muốn tiến lại gần, chỉ cần lấy lòng được hai vị này thì sẽ không phải chịu đựng sắc mặt của bất kì kẻ nào cả, mà cũng chẳng một thế lực nào dám đả động đến bọn họ.
Thế nhưng nhìn thấy khí tràng lạnh lẽo của Lạc Tử Khanh liền không một ai dám giữ ý tưởng mơ mộng không an phận đấy nữa!
Thật không hổ danh là người đàn ông thương giới nghe đến liền sợ mất mật, chỉ cần thấy vậy thôi dũng khí mạnh mẽ cũng tan thành mây khói.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Bọn họ sợ đứng trước mặt hắn chân liền run lẩy bẩy, quên hết những gì mình định nói mất!
Mà nguyên do Lạc Tử Khanh khó chịu tất nhiên sẽ không ai biết rồi!
Ai có thể tưởng tượng được, đường đường là hung thần ác sát càn quét thương giới lại bởi vì không được ôm Tôn Giai Oánh mà tức giận?
Rõ ràng đang được hưởng diễm phúc ngọt ngào, ôm tiểu kiều thê mềm mại vào lòng lại bởi vì lũ người đáng chết này mà hạnh phúc tan vỡ. Tôn Giai Oánh kiên quyết ngồi xe lăn chứ không tình nguyện để hắn ôm đi, cô không muốn cả thế giới biết mình là phế nhân vô dụng, muốn đến một nơi cũng phải bị hắn ôm tới ôm đi! Lòng tự tôn của cô không cho phép điều đó xảy ra!
Vậy nên kể cả đẩy xe lăn Lạc Tử Khanh cũng không được làm, Tôn Giai Oánh tự mình đẩy bánh xe mà tiến về phía trước, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp vì tâm trạng vui vẻ mong chờ màrực rỡ vô cùng.
Nhân viên công tác e dè đến gần hai người. Hắn ta lo lắng mà run run, giọng nói nhỏ đến khó nghe:
- Hai, hai vị, muốn mua ngựa để đua sao? Chỗ chúng tôi vẫn còn hai