Edit by Zoe
* * *
"Lão nhị, ngươi đã trở lại.
" Hàn lão thái thái tuy không thích đứa con thứ hai này, nhưng thích tiền trợ cấp của hắn nha, tiền lương một tháng của hắn bằng lương của một công việc chính thức trên thành phố.
Những người khác thấy trong tay Hàn Lập Đông cầm theo bọc đồ, cũng vui vẻ theo, mấy cái này là đồ tốt.
Hàn Lập Đông nhìn nét mặt không nhịn được cười của mọi người, trong ánh mắt lại toát lên vẻ tham lam, không ai quan tâm hắn ở bộ đội có ổn hay không, phảng phất dường như hắn chỉ đơn giản về nhà một chuyến, có chút trào phúng.
"Nương, lão tam đâu.
" Hắn cố ý không mở bao đồ ra, nói lảng sang chuyện khác.
"Ngươi cũng đừng nhắc đến nữa, lão tam bị tiểu yêu tinh câu hồn rồi, sống chết ồn ào muốn phân gia, cái tiểu tiện nhân kia cũng muốn nương ngươi sống sờ sờ bị tức chết.
" Hàn lão thái thái cắn răng nói.
"Nương, nhất định là ngươi đang hiểu lầm, lão tam không phải là người như vậy.
" Nếu không phải hắn lớn lên cùng lão tam, biết rõ bản tính của anh, nói không chừng hắn cũng tin cái lý do con mẹ nó thoái thác này.
"Nhị đệ, nương mình nói đều là sự thật, từ lúc em dâu ba gả vào, nhà ta thật sự không yên ổn.
" Hàn đại tẩu bĩu môi nói.
Cũng phải, lão thái thái nghĩ từ lúc Tô Niên Niên gả vào Hàn gia bọn họ, lão tứ thiếu chút nữa bị đánh chết, bọn họ thì phân gia, lão đại còn suýt không được làm trưởng thôn, từng cọc, từng cái, Tô Niên Niên này mang theo tà khí nha, không được, khi rảnh bà ta phải đi tìm bà tử bói toán.
"Phi, Vương Tiểu Lệ ngươi nói gì đấy, lại còn không yên ổn, sao ngươi không đi đoán mệnh luôn đi, vợ trưởng thôn mê tín mang tư tưởng phong kiến, cũng không sợ ngày mai trưởng thôn đại ca bị người ta đánh giá ra sao nhỉ.
" Tô Niên Niên vừa tiến vào đã nghe thấy một câu nói như vậy, chỉ thiếu chút nữa nói nàng là yêu quái, còn tưởng trời cao gì cơ.
"Ngươi là cái đồ đàn bà lắm mồm, ầm ĩ cái gì.
" Hàn đại ca còn chưa nói lời nào, lão thái thái đã không nhịn được, đại nhi tử của bà ta chính là thể diện của bà ở trong thôn.
Hàn đại ca cũng hung hăng trừng mắt nhìn cái đồ đàn bà làm thì ít mà hỏng thì nhiều.
Vương Tiểu Lệ run rẩy, nàng ta lại chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Hàn Lập Đông khá tò mò với em dâu ba chưa từng gặp mặt này, muốn nhìn xem ai lại có bản lĩnh lại có thể động nương hắn phân gia như vậy.
Hôm nay vừa nhìn thấy, quả thật tính tình trong mắt không dung một hạt cát, sảng khoái hào phóng, giỏi giang quả quyết, một kích đã trúng mạch máu của đại tẩu.
Lớn lên cũng không giống các cô nương trong thôn, khuôn mặt tinh anh, màu da trắng nõn, sáng trắng hơn người, hào sảng như vậy.
"Em dâu ba khỏe, ta là Hàn Lập Đông.
" Hắn chào hỏi trước.
Rồi xong, miệng nhất thời không kiểm soát, quên mất còn một nhân vật quan trọng cấp cao, Tô Niên Niên tự phê bình bản thân một trận.
Giương mắt nhìn, đích thực là con ruột tác giả, lớn lên có thể cạnh tranh với Hàn Thanh Minh nha, từ trong bộ đội ra nên khí chất không thể chê, người cao một mét tám, chân dài 1m17, dâng người đĩnh bạt, khí chất hiên ngang, lớn lên chí khí lăng nhiên, quả nhiên anh đĩnh mạnh mẽ, thoát khỏi hình tượng con người rắn rỏi trong bộ quân trang.
Tô Niên Niên đánh giá sơ bộ, đây là người tốt khác hẳn với lão thái thái.
"Nhị ca khỏe, ta là Tô Niên Niên.
" Trừ bỏ đối xử với những người vô cơ gây rối thì ở thời điểm khác nàng đều rất lễ phép.
"Nhị ca.
" Hàn Thanh Minh tiến lên phía trước một bước ôm lấy Hàn Lập Đông: "Ở bộ đội thế nào.
"
"Mọi thứ đều tốt, yên tâm.
" Trong mắt Hàn Lập Đông mang theo ý cười, trả lời.
"Sao ngươi lại tới đây.
" Lão thái thái vô duyên chỉ vào Tô Niên Niên rồi nói.
"Nương, người đang nói gì vậy, ta với Hàn Thanh Minh không thể trở về sao, vậy về sau các ngươi dưỡng lão cũng không liên quan tới chúng tôi, chỉ cần ngươi nói một câu, hai ta liền quay đầu rời đi.
" Xin, nếu không phải muốn thấy nam chủ, thì dù có quỳ xuống cầu xin nàng cũng không tới nhìn sắc mặt chán ghét của lão thái thái.
"Ngươi, lão nhị ngươi nhìn đi, nàng lại khi dễ mẹ ruột ngươi như vậy.
" Lão thái thái a, một câu liền không muốn cho bà ta dưỡng lão, quả nhiên Tô Niên Niên này là tiểu tiện nhân không muốn quan tâm bà ta.
Hàn Lập Đông vội mở bao đồ mang về ra, lấy đồ ra: "Nương, mua cho ngươi với cha ít sữa mạch nha, một ít đồ ăn vặt, còn có ít phiếu vải, đợi lát nữa ngươi phân cho nhóm đại tẩu các nàng.
"
Mắt lão thái thái phát sáng, không biết sữa mạch nha quý giá như nào nha, bà ta cũng chưa biết mùi vị của nó như thế nào đâu, còn đồ ăn vặt và phiếu vải, toàn là thứ tốt.
Lão thái thái dùng ánh mắt " Ngươi cầu xin ta cũng không cho ngươi" nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên đáp lễ nhìn bà ta một cái "Lão tử khinh thường".
"Nhà lão tứ, còn không đi mau làm cơm, nhị ca ngươi đã trở lại, phải làm ngon hơn.
" Lão thái thái thu đống đồ kia lại, quát Lý Xuân Miêu.
"Vâng, nương.
" Lý Xuân Miêu đỏ mắt nhìn chằm chằm đồ trong tay lão thái thái, nghĩ thôi cũng biết bà ta khẳng định sẽ không cho ai.
Biết lão thái thái với Tô Niên Niên như nước với lửa, Hàn Thanh Minh cũng không ở lại ăn cơm, nhị ca trở về anh rất vui, nhưng anh lại càng không muốn để Tô Niên Niên chịu ủy khuất, nếu hai người bọn họ ở lại ăn cơm, lão thái thái nhất định sẽ gây chuyện, nhị ca ăn cũng không được yên.
"Lão tam.
" Hàn Lập Đông đi ra đuổi theo: "Đây là nhị ca tích góp, không đủ thì nói.
"
Hàn Thanh Minh nhìn Hàn Lập Đông lấy một túi một trăm đồng từ trong ngực ra, một hai phải đưa cho anh: "Ta không cần, nhị ca, chúng em vẫn còn chút tiền.
"
Anh biết tiền trợ cấp mỗi tháng của nhị ca đều gửi hết cho lão thái thái, tích góp khẳng định không được nhiều, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng có không ít tiền.
Biết lão tam không phải người sĩ diện mà kiên quyết không nhận, Hàn Lập Đông cũng không cứng rắn cưỡng cầu.
"Nhị ca đối xử với anh thật tốt.
" Có thể ngay lập tức móc một trăm đồng ra, Hàn nhị ca đối xử với Hàn Thanh Minh thật sự không có gì để nói.
"Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của tôi với Nhị ca là tốt nhất.
" Hàn Thanh Minh nhớ tới hồi nhỏ, trong ánh mặt tràn đầy ý cười.
——
"Nương, hiện tại ta chưa nghĩ muốn cưới vợ, hàng năm ta đều không có ở nhà, việc này thật không công bằng với cô nương nhà người ta.
" Hàn Lập Đông bất lực nói.
"Không được, ta đã hứa với cô nương nhà người ta, ta cũng gặp qua cô nương kia, lớn lên không tệ, còn hiếu thuận, tuy nói cùng một thôn với em dâu ba của ngươi, nhưng tính tình thì khá hơn nàng nhiều.
Chốt lại là ngươi đi thì đi, không đi thì đi.
" Lão thái thái càn quấy nói.
Vừa nghe là người lão thái thái thích, trong lòng Hàn Lập Đông không biết phải làm sao, lúc trước bà cũng không thích Hàn đại tẩu với em dâu tư, đều không ra sao cả, nhưng còn em dâu ba, bà lại nói chướng mắt,