Biên tập: B3
"Chúc mừng lão gia, là một nam hài tử." Bà đỡ quấn tã cẩn thận cho hài tử, đang định đưa tới cho Công Chúa nhìn.
Nào biết Công Chúa không buồn nhìn lấy một cái, chỉ lãnh đạm nói: "Đưa ra cho Tằng đại phu đi, khóc quá ồn ào."
Bà đỡ sửng sốt, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực mình, bảo bảo này khóc đến mặt mũi đỏ bừng, vậy mà người làm cha lại không thèm để ý?
Công Chúa nào có tâm tư nhìn hài tử, hiện tại cả trái tim của hắn đều đặt lên người Chi Chi.
Chi Chi sinh xong không bao lâu liền mệt mỏi ngủ thiếp đi, Công Chúa một mực ở bên cạnh, còn Giấm bảo ở bên ngoài được mọi người thay nhau bế mà vẫn khóc, hắn không nhịn được nói: "Tại sao nó cứ khóc mãi thế?"
Bà đỡ khổ sở nói: "Cái này còn có thể là vì sao nữa? Vì đói."
Công Chúa sững sờ, hắn ngồi ngay ngắn lại, nhìn ra bên ngoài.
Tằng đại phu đi sắc thuốc, lúc này Giấm bảo đang được bà đỡ bế trong tay, mấy người Thải Linh ở bên cạnh dỗ dành.
Lâm phụ thì kéo Lâm Nguyên xuống bếp nấu đồ ăn bổ dưỡng cho Chi Chi, chủ yếu là do Lâm Nguyên nhìn thấy Giấm bảo thì cứ hô to gọi nhỏ, khiến Giấm bảo khóc càng lợi hại hơn.
"Phu nhân đã tỉnh chưa?" Bà đỡ thấy Giấm bảo khóc đến đáng thương thì có chút đau lòng, bà chưa từng thấy qua nam nhân nào chỉ biết lo cho mỗi phu nhân mà bỏ mặc hài tử của mình như thế này.
"Ta... ta tỉnh rồi." Chi Chi bị tiếng khóc đánh thức, nàng nghe nói Giấm bảo đói bụng liền bảo bà đỡ bế con tới.
Giấm bảo được bà đỡ bế tới, bấy giờ Công Chúa mới bố thí mà nhìn Giấm bảo một cái.
Vừa liếc mắt liền ghét bỏ quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thật xấu xí."
Bà đỡ nghe thấy, không nhịn được cười: "Lão gia, hài tử mới sinh đều nhăn nhúm, chờ mấy ngày nữa sẽ đẹp thôi."
Chi Chi cũng nghe thấy lời của Công Chúa, nàng trợn mắt với Công Chúa, sao hắn có thể nói Giấm bảo xấu xí chứ?
"Không được nói Giấm bảo xấu xí." Giọng Chi Chi còn có chút yếu ớt.
Công Chúa nghe vậy, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi: "Được được được, sau này không nói nữa."
Chi Chi cứ nghĩ sinh hài tử xong là sẽ nhẹ nhàng, nào ngờ mới chỉ qua ải đầu tiên.
Ải thứ hai càng khiến Chi Chi nhức đầu hơn.
"Sao không ra sữa." Bà đỡ nóng nảy, lại hỏi Công Chúa đang ngây người bên cạnh: "Lão gia, ngài có mời bà vú không?"
Công Chúa chớp chớp mắt, vẻ mặt hơi chột dạ: "Còn phải mời bà vú nữa sao?"
Bà đỡ không biết nên khóc hay nên cười, khẳng định là nữ nhân trong nhà của lão gia này chưa từng có ai sinh nở, hắn chỉ biết mỗi việc đi mời bà đỡ để đỡ đẻ, còn sau khi đứa bé này sinh ra sẽ thế nào, hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
8">Công Chúa cúi đầu nhìn Chi Chi đang suy yếu, lại nhìn Giấm bảo vì đói mà gào khóc ầm ĩ: "Cho uống nước cơm được không?"
Khoé miệng bà đỡ giật giật, cuối cùng đưa ra một ý kiến.
Vừa nghe thấy ý kiến này, Công Chúa đã đỏ mặt, Chi Chi nghe xong, gò má cũng ửng hồng.
Bà đỡ nhìn cảnh này thì trong bụng cũng đoán ra mấy phần, nín cười nói: "Nô tỳ và mấy nha hoàn xin được phép lui ra trước, lão gia và phu nhân, còn có tiểu thiếu gia cứ đợi ở đây."
Sau khi mọi người rời đi hết, trong phòng liền chỉ còn lại Chi Chi và Công Chúa, thêm cả Giấm bảo đang oa oa khóc lớn.
Công Chúa do dự chốc lát, đưa tay từ từ cởi y phục của Chi Chi ra.
Lúc hắn cúi đầu xuống, lỗ tai đã đỏ như mã não.
Chi Chi hơi quay mặt đi, tay không kìm được mà túm lấy y phục trên người Công Chúa.
Bà đỡ với mấy người đứng ở bên ngoài, đợi đến khi nghe thấy tiếng khóc của hài tử ngừng lại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
***
Đêm nay tất cả mọi người đều không ngủ, Chi Chi cho hài tử bú xong thì uống một bát thuốc bổ, rồi mơ màng thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Nàng phát hiện y phục trên người đã được thay, bên thân dưới cũng thoải mái hơn nhiều.
Thải Linh canh ở mép giường, thấy Chi Chi tỉnh lại thì vội cười nói: "Rốt cuộc phu nhân đã tỉnh."
Chi Chi gật đầu, rồi bắt đầu đưa mắt tìm hài tử, đêm qua nàng quá mệt mỏi, chưa kịp nhìn kỹ hài tử: "Giấm bảo đâu?"
"Giấm bảo khóc nhiều quá, vì đói." Thải Linh nói đến đây thì vừa nén cười vừa nói: "Công Chúa không cho phép Giấm bảo đánh thức người, liền tự mình bế sang căn phòng khác, đút nước cơm cho Giấm bảo."
Nói xong những lời này, nàng ta đưa tay dịch mép chăn cho Chi Chi: "Đêm qua cơ thể người đều do Công Chúa xử lý, không cho phép chúng nô tỳ hỗ trợ."
Chi Chi khẽ chớp mắt: "Muội mời Công Chúa vào đi, bảo hắn ôm Giấm bảo cùng vào."
Thải Linh đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Một lát sau Công Chúa đi vào, Chi Chi nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương thì không nhịn được mà bật cười.
Giấm bảo thật to gan lớn mật, một bàn tay nhỏ mập mạp sống chết túm chặt lấy tóc cha mình, còn nhét vào trong miệng.
Công Chúa không khỏi thấy phiền, kéo tóc ra, một lát sau Giấm bảo lại kéo lấy cho vào miệng ăn, làm mấy lọn tóc của Công Chúa ướt nhẹp, tất cả đều là nước miếng của cậu bé.
Công Chúa nào đã từng có dáng vẻ chật vật như vậy, hắn nhíu mày bế Giấm bảo đến gần, nhưng vừa nhìn thấy Chi Chi, lông mày liền giãn ra, ngay sau đó lại nhíu chặt: "Sao phải cho nó bú nữa làm gì? Ta vừa đút nó uống nước cơm rồi."
Hắn đã sai người đi tìm một bà vú đáng tin, chẳng qua là phải đợi thêm mấy ngày.
Chi Chi trừng mắt nhìn Công Chúa: "Đói bụng sao có thể chỉ ăn mỗi nước cơm? Đưa Giấm bảo cho thiếp."
6">Công Chúa đành phải đàng hoàng đặt hài tử lên giường, lúc đặt xuống Giấm bảo vẫn còn túm chặt lấy tóc Công Chúa, kéo mạnh làm da đầu Công Chúa đau nhói, Công Chúa bèn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hài tử ruột của mình.
Khi Giấm bảo không khóc, rốt cuộc cũng đã thấy rõ ngũ quan, đôi mắt kia cực kỳ giống Công Chúa, đôi mắt màu trà giống y như đúc.
Giấm bảo là sinh sớm, như bình thường thì sẽ tương đối yếu ớt, nhưng trái lại cậu bé rất khoẻ, vừa sinh ra đã đặc biệt hoạt bát, sức còn rất lớn, túm tóc cha ruột mình đưa vào miệng cứ như là đang bú sữa vậy.
Chi Chi nhìn Giấm bảo mềm mềm trắng trắng còn mang theo vị sữa, chỉ cảm thấy đối phương đáng yêu không chịu được.
Nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Giấm bảo, Giấm bảo liền cười ra tiếng.
Công Chúa đứng ở mép giường hơi động đậy.
Nhìn nụ cười này của Giấm bảo, Chi Chi càng cảm thấy đối phương đáng yêu, nhất thời cảm thấy tất cả khổ cực của nàng đều đáng giá.
Lúc Chi Chi đang muốn cởi xiêm áo, nàng ngước mắt lên nhìn Công Chúa đang đứng ở mép giường, nàng đỏ mặt, thấp
giọng nói: "Công Chúa, thiếp muốn cho Giấm bảo bú."
Công Chúa ồ lên, ngồi xuống bên giường, mặt dày nói: "Cần ta hỗ trợ sao?"
Sau đó Công Chúa liền bị đuổi ra bên ngoài bình phong.
Hắn nghe tiếng động truyền tới từ giường bên kia, khẽ hừ một tiếng.
***
Bảy ngày sau Chi Chi mới có thể miễn cưỡng xuống giường.
Xuống giường xong Công Chúa luôn khẩn trương đứng cạnh, còn đâu dáng vẻ không ai bì nổi trước đây.
Đã tìm được bà vú cho Giấm bảo, là một nữ nhân họ Phương, một phụ nhân ngoài hai mươi tuổi, trước đây đã từng sinh con, đây là lần thứ hai đi làm bà vú.
Tìm được bà vú, Chi Chi liền đỡ lo hơn bao nhiêu, dù sao thì lúc bú sữa Giấm bảo luôn cắn khiến nàng hơi đau.
Nhưng nếu Giấm bảo không bú thì nơi đó của Chi Chi sẽ căng tức lên, vấn đề này khiến nàng có chút khó nói, kết quả vẫn bị Công Chúa phát hiện, bởi mấy ngày nay đều là Công Chúa giúp nàng lau người, tắm gội.
Công Chúa rũ mắt nhìn Chi Chi, đỡ lấy eo nàng.
"Hình như bị tràn ra rồi." Giọng hắn trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn.
Hắn suy nghĩ chốc lát, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Chi Chi xấu hổ đến nỗi không dám mở mắt ra, lần trước là dưới tình thế cấp bách, nhưng lần này không giống vậy.
Tay chân nàng luống cuống, chờ khi đối phương ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng của Chi Chi đã ướt nhẹp, vừa đáng thương lại mang theo vẻ quyến rũ.
Sau khi Chi Chi sinh Giấm bảo, nàng từ một cô nương biến thành một tiểu phụ nhân dịu dàng đáng yêu, cả gương mặt đều trở nên mị hoặc, hàng mi dài vừa rũ xuống, liền giống như một cây bích đào ngày xuân.
Nếu như nói trước đây Chi Chi giống như một đoá hoa chưa khai nụ, thì hiện tại đoá hoa ấy đã hoàn toàn bung nở.
Từng tấc từng tấc da thịt trên người nàng cũng sẽ khiến cho bất kỳ nam nhân nào, dù có chính trực đến đâu cũng sẽ không thể rời mắt khỏi.
Mấy ngày liên tiếp, đều là Công Chúa giúp Chi Chi giải quyết vấn đề này.
Mặc dù đã làm nhiều lần, nhưng Chi Chi vẫn xấu hổ không chịu được, thậm chí còn không dám đối diện với ánh mắt của Công Chúa.
Nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Công Chúa khi nhìn nàng càng ngày càng lộ liễu, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Chi Chi còn nhận ra mình càng không dám đối mặt với đôi mắt to vô tội kia của Giấm bảo, hài tử đáng thương phải bú sữa của bà vú, mà toàn bộ sữa của mẫu thân mình đều bị...
Chi Chi đưa tay lên bịt kín mặt, quả thực là xấu hổ muốn chết, nàng không muốn nghĩ đến nữa.
***
Ngày hôm đó khi Công Chúa giải quyết xong, hắn đưa tay khép xiêm áo Chi Chi lại, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.
Sau đó lại hôn lên môi Chi Chi, Chi Chi ngửi được mùi sữa trong hô hấp của đối phương, cũng nếm được vị sữa.
Mặt Chi Chi lại hiện lên rặng mây đỏ, nốt ruồi son trên mi tâm càng thêm đỏ thắm, cứ như là đang đánh phấn vậy.
"Chi Chi, tối nay ta phải hồi kinh." Công Chúa bỗng nói.
Chi Chi gật đầu, cho rằng đối phương hồi kinh là để xử lý công việc trong phủ Công Chúa, nàng không nhịn được hỏi thêm một câu: "Khi nào thì quay lại?"
Công Chúa ôm Chi Chi thêm chặt, Giấm bảo đang ngủ ở bên trong giường, không hề biết cha và mẫu thân mình đang làm hành động thân mật.
"Nếu như thành công, ta sẽ rất nhanh quay trở lại."
Thành công?
Chi Chi cả kinh.
Nàng ngước mắt lên nhìn Công Chúa, Công Chúa cũng đang rũ mắt nhìn nàng, trong mắt chứa đựng dã tâm nhòm ngó hoàng quyền.
"Chi Chi, ta sẽ đoạt lấy thiên hạ này, sẽ mang giang sơn này tới nghênh thú nàng."
Hắn nói ra từng chữ một.
Hắn vừa nói xong liền nhíu mày, thẳng lưng, kéo bàn tay mập mạp nhỏ xíu của Giấm bảo ra khỏi miệng của cậu bé.
Không biết tiểu tử này đã tỉnh lại từ bao giờ, nhưng tỉnh dậy cũng không khóc nháo, chỉ nằm ở bên cạnh mút tay.
Tay vừa bị kéo ra, Giấm bảo liền không vui ê a mấy tiếng, hai bàn tay mập mạp bắt đầu khua khoắng, lại bôi một tay nước miếng lên tay Công Chúa.
Mặt Công Chúa lập tức đen thui, hắn nhìn nước miếng của Giấm bảo dính trên tay mình, giơ lên lau trở lại mặt Giấm bảo.
Chi Chi nhìn thấy, lại không kìm được mà trừng mắt với Công Chúa: "Sao người có thể lau ngược lại như thế?"
Động tác của Công Chúa hơi khựng lại, rồi thu tay về.
Giấm bảo bất chợt bị lau nước miếng lên mặt, ngay lập tức gào khóc, dường như vô cùng thương tâm, khóc đến không thở được, gương mặt trở nên đỏ bừng.
Chi Chi đau lòng vô cùng, vội vàng lau nước miếng trên mặt Giấm bảo, nàng lau xong thì như muốn trả thù Công Chúa, lại chùi lên y phục của Công Chúa.
Công Chúa tròn mắt nhìn, không thể làm gì.
"Chi Chi, nó đang giả khóc, nàng đừng..."
Lời còn chưa dứt, liền đối mặt với ánh mắt khiển trách của Chi Chi.
Công Chúa im miệng ngay tức khắc, thành thật cam chịu.
Trong lòng thầm nghĩ, chờ khi Giấm bảo lớn, nhất định mỗi ngày phải treo lên tường đánh cho một trận.
***
Đêm khuya, Công Chúa nhân lúc Chi Chi ngủ mà rời đi, vừa đi liền đi luôn mấy ngày.
Hết chương 79.