Sáng sớm.
Ánh mặt trời phá tan màn sương mờ, mặt hồ phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh trắng, bầu trời trong xanh.
Phải liên tục uống mấy chén thuốc trong mấy ngày, cả phòng tràn ngập mùi thuốc đắng ngắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cẩm Ngu vốn là một người ham ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi vị này, nàng lại không thể đi vào giấc ngủ được nữa, vì thế bực bội đứng dậy.
Sau khi hầu hạ nàng trang điểm xong, Hồng Tú bưng đồ ăn sáng đến, bên cạnh còn có một bát thuốc ấm.
Mùi thuốc nồng nặc thực sự khiến người ta mất hứng ăn uống, Cẩm Ngu ghét bỏ đẩy nó ra, cau mày rời khỏi phòng.
Hồng Tú khuyên thế nào cũng không được, cũng không dám khuyên nhiều, liền mở cửa sổ cho bay bớt mùi thuốc, sau đó đi theo nàng ra vườn.
Trong vườn tràn ngập hương mai, gió nhẹ, nắng vàng, trời cũng ấm áp hơn.
Cẩm Ngu thoải mái vận động gân cốt, tản bộ trên con đường lát đá cuội bên hồ, hít thở bầu không khí trong lành, cả người thư thái!
Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, động tác vặn cổ của nàng chợt dừng lại, bước chân cũng chậm lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu nghe có vẻ như không thèm quan tâm nói: “…. Đêm qua ca ca ta về lúc nào?’’
Hồng Tú đi theo sau nàng, ngoan ngoãn trả lời: “Có lẽ là giờ Hợi.’’
Nghe vậy, Cẩm Ngu mân mê đôi môi mềm mại hồng hào.
Gió sông lạnh đến thấu xương như thế mà hắn còn ở lại lâu như vậy…
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng lắm, mình quan tâm đến chuyện của hắn làm gì vậy?
Đi dọc theo bờ hồ rồi băng qua cây cầu gỗ rồi đình nghỉ mát, có lẽ là màu nước trong xanh khiến người ta thích thú, đi tới đi lui, Cẩm Ngu đã rời khỏi Đinh Lan Uyển lúc nào không hay biết.
“Nhanh lên, đừng để người khác nhìn thấy.’’
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước.
Cẩm Ngu đang chậm rãi thong thả tản bộ, nghe thấy tiếng động, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, nghiêng mắt nhìn sang.
Ngay sau đó thì thấy Phương Tịch Dung đang lén lút đi ra từ sau thân cây cổ thụ xanh tốt.
Cả hai cứ thế trực tiếp chạm mặt nhau.
Dường như không ngờ sẽ có người ở đây, sắc mặt Phương Tịch Dung đột nhiên thay đổi, vô thức lui về phía sau nửa bước.
Nhìn thấy người trước mặt, nàng ta nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, miễn cưỡng cười nói: “Biểu… Biểu cô nương hôm nay thức dậy thật sớm nha.’’
Cẩm Ngu không trả lời câu nói khách sáo này, trong ánh mắt trong trẻo thấp thoáng sự tìm tòi nghiên cứu, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lần.
Nàng ta mặc một chiếc áo dài bằng gấm, mái tóc dài cũng được búi gọn sau đầu, hoá ra đang cải trang thành nam tử, ngay cả nha hoàn phía sau cũng cải trang thành một gã sai vặt.
Hơn nữa nhìn thấy các các nàng vội vã thập thò vào sáng sớm tinh mơ như thế này, rõ ràng là muốn rời phủ.
Nhưng vừa nhìn đã biết không có ý định tốt đẹp gì.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Cẩm Ngu hỏi thẳng: “Ngươi làm gì vậy?’
Ánh mắt Phương Tịch Dung bỗng trở nên mơ hồ, sau khi nghẹn họng không thể nói thành lời một lúc, nàng ta vờ như không có việc gì cười nói: “Hôm nay Kim Ngô Vệ rời thành, Tịch Dung đang muốn đến đó một chuyến thay phụ thân đưa tiễn.’’
Rời thành?
Hôm qua Tạ Hoài An còn đuổi theo nàng đến bữa tiệc, hôm nay lại rời đi dễ dàng thế sao?
Cẩm Ngu hơi sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, tóm lại Tạ Hoài An rời đi là một chuyện rất tốt.
Một lát sau, Cẩm Ngu nhướng mày nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Ăn mặc thế này đi sao? Ngươi không muốn người khác nhận ra mình sao?’’
Biết nàng không dễ lừa gạt, Phương Tịch Dung không thể kìm nén được, ánh mắt trầm xuống, chần chờ nói: “Chỉ là để tiện đi lại hơn.’’
Cẩm Ngu nhỏ giọng ồ một tiếng, giọng điệu châm chọc: “Thật là cẩn thận.’’
Cha con Phương thị bấu víu nịnh nọt kẻ có quyền, tâm cơ thâm trầm, Cẩm Ngu thấy nhiều cũng không còn ngạc nhiên nữa, nàng cảm thấy nhàm chán, đang định cất bước rời đi thì lại bỗng nhiên phát hiện người này không giống thường ngày chút nào, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt trốn tránh.
Cẩm Ngu cau mày, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Thấy ta thì hoảng hốt không thôi, làm chuyện gì trái với lương tâm sao?’’
Bị nàng trực tiếp chất vấn như thế, Phương Tịch Dung run lên, vội vàng xua tay: “Không phải, chỉ là không ngờ sẽ tình cờ gặp biểu cô nương ở đây nên hơi ngạc nhiên mà thôi.’’
Cẩm Ngu cũng không hứng thú quan tâm nàng ta như thế nào, thơ ơ “Ồ” một tiếng, nhanh chóng bước qua người nàng.
“Biểu cô nương đi thong thả.”
Đợi đến khi bóng lưng nàng biến mất trong tầm mắt, cuối cùng Phương Tịch Dung cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng ta còn chưa kịp mở miệng thì nha hoàn bên cạnh đã oán trách nói: “Vị biểu cô nương này thật uổng phí dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu căng ngạo mạn như thế, cũng không hiểu tướng quân nhìn trúng nàng ta ở chỗ nào nữa.’’
Phương Tịch Dung thu hồi tầm mắt, một chút cảnh giác trong mắt sớm đã biến mất.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng ta nhíu mày nói: “Ta chỉ biết, nàng ta không đơn giản chỉ là biểu muội thôi đâu.’’
Người nha hoàn kia bất mãn thay nàng ta: “Cứ để nô tỳ nói, nàng ta chắc chắn là một hồ ly dụ dỗ người khác, nhị cô nương đoan trang, tao nhã và khéo léo hơn nàng ta rất nhiều.’’
Phương Tịch Dung thả lỏng chân mày, nàng ta thích nghe những điều này, nhưng lại không hiểu: “Tại sao lại nói thế?’’
“Nhị cô nương, ngài thử nghĩ mà xem, trong quân đội chỉ có nam tử, mà nàng ta là một nữ nhi, không biết trong lòng âm thầm cất giấu bao nhiêu thủ đoạn câu dẫn người khác, nếu không thì tại sao ngay cả một người như Trì tướng quân cũng chìm đắm vào đó, ở trước mặt mọi người thân thiết với nàng ta?’’
Nghe vậy, sự oán giận trong mắt Phương Tịch Dung càng thêm sâu đậm, trầm tư trong chốc lát, nàng ta thu lại những suy nghĩ trong đầu: “Di Chi, bên kia đã sắp xếp ổn thoả chưa?’’
Nha hoàn tên là Di Chi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhị cô nương yên tâm, chỗ đó chỉ thích nhận tiền, nô tỳ cũng đã nói trước với