Nhưng lúc này Cẩm Ngu đã bị men say làm thần trí mơ hồ, trong lòng lại trăm mối tơ vò, làm sao còn tâm trí chú ý đến những động tĩnh nhỏ khác, một tay đỡ trán, bước đi vẫn còn lảo đảo nghiêng ngả.
Ngay sau đó, sau lưng dường như vang lên một tiếng rên rỉ hoảng hốt, sau đó là tiếng vật nặng “thình thịch” rơi xuống đất.
Mơ hồ nhận ra điều gì đó, Cẩm Ngu mơ mơ màng màng dừng chân lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi một hồi, phía sau lại vô cùng yên tĩnh nên nàng cũng không quan tâm nữa, tiếp tục cất bước.
Nếu lúc đó nàng quay đầu nhìn lại thì sẽ phát hiện sau lưng mình có một gã nam tử cường tráng đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Bóng đêm mịt mùng, bên bờ sông sương mờ giăng kín, khiến con đường vốn đã tối tăm lại mờ mịt không rõ.
Cẩm Ngu chết lặng lảo đảo bước đi, cũng không biết mình muốn đi đến đâu.
Giống như chỉ cần nàng cứ tiếp tục đi như thế này thì sẽ có thể thoát khỏi những chuyện không muốn đối mặt ấy.
Con sông phía trước rẽ quanh.
Cẩm Ngu tỉnh tỉnh say say, tựa như đang đi trên mây, xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không biết nhìn đường, cứ thế lầm lũi bước về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi đến cuối bờ lại đột nhiên giẫm lên khoảng không, Cẩm Ngu chợt nghiêng người về phía trước, ngã xuống sông.
Còn chưa kịp hoảng sợ hét lên thì một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng kéo nàng trở về.
Dưới chân vừa đứng vững thì cả người đã bị hắn ôm vào lồng ngực của mình.
Kinh hoảng nhìn thoáng qua, gương mặt hoàn mỹ không tì vết của nam nhân ngay lập tức đập vào mắt nàng.
Mũi chân chỉ giẫm lên một nửa mép sông, sợ mình lại ngã xuống, Cẩm Ngu vô thức túm chặt lấy bộ cẩm bào trên ngực người nọ.
Nàng ngây ngốc nhìn ngũ quan anh tuấn phóng đại trước mắt mình.
Hơi thở của hắn gần trong gang tấc khiến nàng không khỏi ngừng thở.
Trì Diễn rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhuốm màu rượu của nàng, thở dài một tiếng.
Một giọng nói trầm thấp từ tính chậm rãi vang lên trong bóng đêm: “Thật không thể khiến người khác bớt lo mà.’’
Hắn vừa dứt lời, bàn tay ấm áp đã nắm lấy vòng eo nàng, giúp nàng đứng vững, sau đó nhẹ giọng nói: “Tự đi được không?’’
Cẩm Ngu không trả lời, bàn tay nắm chặt vạt áo của hắn cũng không hề buông lỏng, cơ thể hai người cách nhau rất gần, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như muốn dán vào lồng ngực hắn.
Nàng mềm mại non nớt, tựa như đang tự lẩm bẩm: “Không muốn…về….’’
Trì Diễn kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi muốn đi đâu?’’
Cẩm Ngu khẽ lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng giống như đang nói mơ, liên tục nỉ non: “Không muốn về….’’
Cơn gió đêm hơi lạnh thổi vào bờ sông, trong chiều gió đều tràn ngập hương rượu trái cây trong hơi thở của nàng.
Trì Diễn cúi đầu, chỉ thấy tiểu cô nương đang vùi mặt, cuộn tròn trước người hắn, giống như một con sò nhỏ cố gắng vùi mình thật sâu dưới lớp cát.
Sau khi lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, Trì Diễn đưa tay ra xoa xoa đầu nàng trấn an: “Khó chịu không?’’
Cẩm Ngu không nói gì, càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Uống say ngoại trừ ý thức mơ hồ không thể kiểm soát được ý thức thì thực ra cũng không khó chịu lắm, chỉ là không thể giải sầu mà thôi, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu.
Bầu trời đêm sáng sủa yên tĩnh như vô tận, khắp nơi đều vắng lặng, chỉ còn hai người bọn họ.
Sau một hồi im lặng, Trì Diễn xoay người, cúi người ngồi xổm xuống, cõng nàng lên lưng.
Trên sông có một cây cầu dây bằng gỗ thật dài dẫn thẳng ra hòn đảo nhỏ giữa sông, nhìn ra xa có thể mơ hồ nhìn thấy một gian đình nghỉ chân ở chỗ cao nhất trên đảo.
Vùng ngoại thành vốn đã thưa thớt dân cư, huống chi bây giờ màn đêm đã buông xuống, trên hòn đảo nhỏ giữa sông chỉ có cây cối rậm rạp.
Trì Diễn cõng nàng băng qua cây cầu dây dài, dọc theo con đường đi đến hòn đảo.
Tiểu cô nương trên lưng hắn mang theo hương rượu ấm áp thoang thoảng, hơi thở phả vào sườn cổ hắn như tơ như sợi.
Thỉnh thoảng men say ập đến, nàng lại cọ cọ đôi môi mềm mại của mình lên da thịt hắn.
Cân nặng nhẹ bẫng của nàng đối với một nam nhân cường tráng mà nói gần như không tồn tại, nhưng lại là thứ đặc biệt khiến hắn khó lòng bỏ qua.
Cuối cùng, Trì Diễn bước lên gian đình nghỉ chân trên đảo, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đình.
Cơn gió nhẹ nhàng sảng khoái thổi qua, Cẩm Ngu dựa vào cột mái hiên, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt gợn sóng mơ màng tựa như sương khói, nhưng khi nhìn thấy bầu trời phía trên cao, vầng trăng trong veo mông lung và cả bầu trời đầy sao lại giống như một ngọn đuốc rực rỡ chói mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên, là dải ngân hà như tuyết, cúi đầu nhìn xuống là cảnh vật âm u.
Còn nam nhân ngồi bên cạnh lại mặc trên người bộ cẩm bào trắng, yên tĩnh, thong dong.
Đôi mắt đẹp mông lung sương mù khẽ chớp chớp, Cẩm Ngu mới phát hiện hắn cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình.
Hai ánh mắt lập tức chạm vào nhau.
Thần trí nàng tan rã rời rạc, tựa như đang dần dần bị đánh mất phương hướng trong đôi đồng tử màu nâu nhạt của hắn, không thể ngồi yên mà nghiêng ngã xuống đất.
Trì Diễn cúi người đỡ lấy nàng, bất đắc dĩ thở dài: “Ngồi xuống.’’
Men say đột nhiên xông thẳng lên đầu, Cẩm Ngu không thể chịu đựng được nữa, lắc lắc đầu, lại bắt đầu vặn vẹo cả người.
Đôi má nàng ửng hồng, dáng vẻ thanh khiết trong sáng thường ngày lúc này đã trở thành trạng thái say bí tỉ, ngồi giữa làn nước lấp lánh ánh sao lại càng thêm xinh đẹp lạ thường.
Trì Diễn bỗng nhiên nhớ đến màn dây dưa quấn quýt sau bức bình phong ở Hồng Tụ Chiêu của hai người cách đây không lâu.
Hắn khẽ cau mày, lập tức ấn vào vai nàng, giọng nói hơi trầm xuống: “Nếu tiếp tục lộn xộn nữa thì trở về.’’
Cẩm Ngu ngây ngốc trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn nghe lời yên tĩnh trở lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đôi mắt nàng tựa như đang được bao phủ bởi một tầng khói nhẹ, đôi môi anh đào hơi mím lại, dùng dáng vẻ mờ mịt say khướt kia nhìn hắn lại giống như đang lặng lẽ làm nũng.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn yên tĩnh khiến người khác thương yêu, ngay cả hắn cũng không khỏi mềm lòng.
Trì Diễn sâu kín nhìn nàng một cái, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Ba ngày sau sẽ triển khai tấn công Lâm Hoài, nếu ngươi muốn, ta có thể đưa ngươi đến đó.”
Lúc này Cẩm Ngu chỉ mới bắt được mấy chữ tấn công Lâm Hoài, nàng giật mình, theo bản năng đứng bật dậy, Trì Diễn kéo nàng trở về: “Lại đi đâu nữa?’’
Bị hắn ép buộc ngồi xuống không thể nhúc nhích, Cẩm Ngu say khướt la lối khóc lóc: “Thư phòng…’’
Trì Diễn khẽ sững người trong chốc lát, sau đó bật cười: “Lại muốn xé nữa sao, sách của ta sắp bị xé nát hết rồi.’’
Rồi không nhẹ không nặng vỗ vào đầu nàng một cái: “Yên phận một chút đi.’’
Lúc trước thỉnh thoảng nàng lại lẻn vào thư phòng “làm việc” của mình, hắn vẫn luôn biết, nhưng chỉ vờ như không nhìn thấy mà thôi.
Cẩm Ngu đột