Rạng sáng, Đế Đài đất rung núi chuyển.
Cách một bức tường đá dày, tiếng kỵ binh dậm chân gần như làm rung chuyển cả thành trì.
Tên lính ở cổng thành bừng tỉnh khỏi cơn mộng, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn ra ngoài, giữa màn sương mù, một tiếng sấm rền vang khắp thành. Âm thanh càng ngày càng gần, bóng người ẩn hiện trong sương mù dần trở nên rõ ràng——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra sương mù không phải là sương mù mà chính là bụi do chiến mã chạy tới, vô số kỵ sĩ mang giáp đông ngùn ngụt hung hăng xông thẳng tới bệ hạ.
"Không ổn rồi, a..." Lời còn chưa dứt, tên lính đã đau khổ ngã xuống.
Trước bức tường thành, hàng ngàn cung tiễn lông vũ được phóng ra trên không trung.
Đêm hôm trước quý tộc Hạ cũ còn đang lo lắng không biết nên nâng đỡ con cháu nào nào của Hạ Tử Thiên để trở thành hoàng đế mới, bọn họ đã giết sạch học giả trước đại điện, bước tiếp theo là trực tiếp tấn công hoàng cung.
Ân Đế thái tử đã chết, nghe nói là đã chết trong tay của một tên tư tốt tên Quý Hành, còn là tư tốt nhà ai, ai cũng không biết. Mọi người đều đoạt công lao, khi nghe tin thái tử mất tích trong vụ bạo loạn, họ đều nói rằng họ đã phái thích khách đến giết hắn. Vì vậy, một số xác chết bằng xương bằng thịt của "Đế thái tử" mơ hồ xuất hiện.
Ân vương đau đớn vì mất con trai, trong tay không có quân đội, không thể xử lý bạo loạn của mọi người, quý tộc trước kia ồn ào suốt nửa tháng, thế lực các bên đều giằng co, rốt cuộc đã đạt được một thỏa thuận, việc này không nên chậm trãi, giết Ân vương xong rồi nói.
Ân vương miệt thị Hạ gia tộc mưu toan thay thế, cái chết của một Ân vương và một Ân thái tử được coi là sự trừng phạt của Đế Đài đối với nước Ân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh đao kiếm chém giết bay lượn trên Đế Đài, trong gió nồng nặc mùi máu.
Trong khu tốt nhất hoàng cung, các mỹ nữ tụ lại gần nhau cùng run bần bật.
Không giống như những lần náo loạn của các quan thần nửa tháng trước, lần này chiến mã tiêu minh không giống như một cuộc bạo loạn, mà giống một vụ tàn sát dân trong thành hơn.
Nơi vững chắc nhất của Vân Đài các là nơi ở của Việt nữ, Việt nữ triệu tập các nàng đến ẩn náu tại đây để đề phòng bất kỳ ai tấn công Vân Đài các.
"Có phải là quân đội không? Tại sao một đội quân lại xuất hiện ở Đế Đài? Họ sẽ xông vào Vân Đài các để giết người sao?" Phỉ cơ ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Tôn tiểu thư nắm chặt tay Phỉ cơ, cùng nàng ta ngồi cạnh nhau trên nền đất lạnh lẽo, "Khi nào có người quay lại thì chúng ta sẽ hỏi thăm, hiện tại đừng làm bản thân sợ hãi, chúng ta phải nghĩ đến chuyện vui vẻ."
Phỉ cơ: "Ta không thể nghĩ đến những điều vui được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn tiểu thư chỉ vào người mặc áo màu lam đang co lại thành quả bóng trong góc: "Nhìn đi, có vật nhỏ ở đó, chúng ta có thể lấy nàng ta làm niềm vui."
Phỉ cơ nhìn theo hướng mà Tôn tiểu thư chỉ: "Là Triệu cơ? Tại sao Triệu cơ lại ở đây, nàng ta có đủ tư cách để vào Đệ Nhất Khuyết sao?"
Tôn tiểu thư nói nhỏ: "Việt nữ cho nàng ta vào."
Triệu Chi Chi ôm chặt lấy mình, cố gắng thu lại càng nhỏ càng tốt, tốt nhất là không chiếm một tấc nào.
Căn phòng lớn này đầy người, nàng rất sợ chỗ đông người. Nếu là lúc trước, chắc nàng đã sợ đến mức không thở nổi.
Nhưng hôm nay nàng không sợ hãi như vậy nữa. Trái tim nàng đã bị Chíp Chíp chiếm một nửa, chỉ đủ để nửa kia sợ hãi.
Chíp Chíp đã biến mất.
Tất cả các dấu vết của của Chíp Chíp tại Nam Đằng Lâu đều biến mất, như thể chưa từng có ai sống ở đó. Nàng đã tìm kiếm cả Vân Đài các nhưng không thể tìm thấy nàng ấy.
Dư quang Triệu Chi Chi nhìn thấy Tôn tiểu thư và Phỉ cơ đang tiến về phía mình, nàng biết họ muốn làm gì, nàng cam chịu vùi đầu vào đầu gối của mình, nước ngập hốc mắt.
Có rất nhiều người ở đây, nhưng không có Chíp Chíp.
Nàng nhớ Chíp Chíp.
Chíp Chíp sẽ không bắt nạt nàng, Chíp Chíp sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, kiên nhẫn dạy nàng chữ.
Nàng muốn ở mãi với Chíp Chíp.
Tôn tiểu thư dẫn Phỉ cơ đến chỗ Triệu Chi Chi, vừa đưa tay ra, đằng trước Việt nữ đã mắng: "Làm gì vậy! Cút cho ta!"
Tôn tiểu thư liếc nhìn Việt nữ, người đang nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.
Tôn tiểu thư tiếc nuối liếc liếc Triệu Chi Chi, dẫn Phỉ cơ ra chỗ khác.
Sau khi hồi hộp chờ đợi cả ngày lẫn đêm, tên nô bộc bị tống ra ngoài để dò hỏi tin tức cuối cùng cũng trở về. Trong lúc hỗn loạn, gã bị tên tư tốt của quan thần chặt đứt nửa cánh tay, nằm hấp hối bên ngoài Đệ Nhất Khuyết của Vân Đài các, dùng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời để hoàn thành sứ mệnh mà chủ nhân đã giao cho gã, hét lên ——
"Là người Ân, quân Ân tiến vào thành, Đế Thái tử mang Ân quân trở về!"
Không khí căng thẳng tan biến, các mỹ nhân phấn khích vui mừng khôn xiết.
"Ông trời phù hộ, Đế thái tử còn sống! Ngài đã trở lại!"
"Chúng ta sẽ ổn thôi, Vân Đài các là của ngài ấy, chúng ta cũng thuộc về ngài ấy!"
"Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!"
Giữa tiếng hoan hô vui mừng, Triệu Chi Chi thất vọng cúi đầu.
Đế thái tử có trở về hay không, không phải chuyện của nàng.
Nàng chỉ muốn biết, Chíp Chíp đã đi đâu.
Cuộc chiến đầu tiên giữa vương tộc Hạ và vương tộc Ân kết thúc với sự thất bại thảm hại của quân quý tộc Hạ cũ.
Đầu tiên là nhiễu dân, sau đó giết hại hiền sĩ, rồi có ý đồ hành thích vua, từng người một, những việc Hạ vương thất trước kia đã làm, là mưu nghịch, tội chết không thể tha thứ!
Trận bão đẫm máu này kéo dài hai tháng kể từ khi Ân quân tiến vào thành để giết quân nổi dậy đến việc xử lý các công cụ trong thành, trận đổ máu này kéo dài hai tháng.
Hai tháng sau, Vân Đài các không còn quý tộc Hạ trước, chỉ còn Ân vương gia tộc, quan thần của nước Ân do Quý Hành đứng đầu đã hoàn toàn thay thế các thế lực Đế Đài trước đó, trở thành gia vương mới thực sự của Đế Đài.
Đó là cuối mùa đông, thành trì bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày. Hoàng cung đang mở yến hội long trọng.
Vân Đài các ở gần hoàng cung, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc đàn sáo vui mừng từ trong cung.
Triệu Chi Chi dựa vào cửa ngắm tuyết, A Nguyên và Kin Tử đem cái rương gỗ hôm nay xuất hiện vào trong nhà.
"Không biết lần này có thứ gì tốt."
Hai tháng trở lại đây, cứ cách vài ngày, rương gỗ lại được ném vào cửa phòng nhỏ. Đôi khi là những món ăn trân quý, đôi khi là chăn gấm than bạc, mọi thứ đều là vật dùng trong mùa đông, đều đầy đủ.
A Nguyên chờ mong Triệu Chi Chi mở rương gỗ ra xem bên trong có thứ gì.
Nhỏ giọng gọi mấy lần, Triệu Chi Chi hoàn toàn không nghe thấy.
A Nguyên lo lắng, kéo Kim Tử sang một bên: "Tiểu thư làm sao vậy? Gần đây nàng ấy vẫn luôn thất thần."
Kim Tử lắc đầu: "Từ lúc tiểu thư không đem đồ ăn ra bên ngoài nữa, nàng đã như vậy."
A Nguyên và Kim Tử đồng thời thở dài.
Có phải Triệu cơ lại bị ai đó trêu chọc?
Tâm địa nàng tốt, dễ bị người khác khi dễ, người khác vắt vài giọt nước mắt là đã có thể lừa được nàng.
Bầu trời lại đơm những bông tuyết trắng.
Triệu Chi Chi khoác bộ áo lông cừu bước xuống tuyết: "Ta đi dạo một chút."
Vương cung.
Sau khi các quan thần dâng hậu lễ xong, đến lượt các vương tử nâng ly chúc mừng phụ vương.
Tam vương tử, Cơ A Hoàng dẫn theo hai đệ đệ của mình, loạng choạng đi về hướng đại sảnh, vì không quen mặc y phục của nữ tử nên y đã suýt ngã vài lần.
Nhị vương tử Cơ Thái Sơn rất bất mãn với khuôn mặt bầu bĩnh của cậu: "Tam ca, sao hôm nay chúng ta lại mặc cái này? Đệ năm tuổi rồi, phụ vương nói không cần y phục nữ tử nữa."
Ngũ vương tử Cơ Tùng Tùng như