Đối với Triệu Chi Chi mà nói, hôm nay chắc chắn là một ngày tốt lành, một ngày tuyệt vời và là ngày hạnh phúc nhất của nàng tại Vân Đài các!
Lúc A Nguyên và Kim Tử mang những thứ được đặt bên ngoài căn phòng vào cho nàng xem, nàng còn nghĩ mình chưa tỉnh mộng.
Cái này là cái gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một rương lớn y phục mới! Một giỏ thịt dê vàng lớn!
"Mới, mới tinh! Là y phục Lăng La bằng lụa tốt nhất! Có vài chiếc áo lông thú nữa! Hẳn đó là lông cáo!" A Nguyên hưng phấn chỉ vào chiếc rương gỗ, không dám dùng tay chạm vào, sợ bàn tay y sẽ làm bẩn những bộ y phục mới.
Kim Tử phấn khích hơn cả y, giọng nàng ta run run, nàng chỉ vào những miếng thịt dê tươi ngon màu vàng trong giỏ, nàng không thể nói gì hoàn chỉnh hơn: "Thịt dê, rất nhiều thịt dê..."
Nhiều thịt dê như vậy, cả một giỏ, đủ cho họ ăn trong một mùa đông. Nếu làm thành thịt ba chỉ, để dành một chút, mười ngày ăn một lần như trước, mỗi lần cắt một miếng thịt nhỏ cho vào canh, có thể ăn được một năm!
Ba người, sáu con mắt, sáng lấp lánh, mắt trừng lên nhìn còn lớn hơn mắt trâu.
Triệu Chi Chi là người đầu tiên định thần lại, nàng hỏi nhỏ: "Đồ ở đâu ra vậy?"
A Nguyên và Kim Tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng hai người nhìn về phía Triệu Chi Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc sáng mở cửa ra, đồ đã ở chỗ này.” A Nguyên sờ sờ cái đầu trọc lóc nhỏ vừa cạo của mình, “Tiểu nhân còn tưởng là Kim Tử làm.”
Kim Tử sợ hãi: "Làm sao ta có bản lĩnh này!"
Triệu Chi Chi khó hiểu: "Thật kỳ quái."
A Nguyên sợ những thứ tốt đẹp này sẽ đột nhiên biến mất, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nói: "Mặc kệ nó đến từ nơi nào, khi vào nhà chúng ta thì cũng là của ta."
Kim Tử lập tức đồng ý: "A Nguyên nói đúng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Chi Chi thở ra một hơi, nắm chặt hai tay thành nắm đấm: "Nếu quá một ngày không có người tới tìm, chúng sẽ thuộc về chúng ta."
A Nguyên cùng Kim Tử liên tục gật đầu: "Chúng ta nghe tiểu thư."
Ngoài miệng nói đợi người đến tìm, nhưng thật ra họ biết vật đột nhiên xuất hiện trước cửa không thể là thứ người khác làm mất, ở Vân Đài các, ai sẽ vứt bỏ một rương y phục mới mới và nhiều thịt dê vàng như vậy chứ? Trừ phi người đó điên rồi.
Nhưng dù có điên đến mấy cũng không thể cố ý ném đến cửa nhà Triệu cơ được. Những người ở Vân Đài các, nếu không khi dễ Triệu cơ đã là A Di Đà Phật rồi, vậy làm sao có thể cho Triệu cơ y phục và thịt chứ?
Triệu Chi Chi cũng biết sẽ không có người tới tìm nàng. Những ngày này, nàng nghĩ về tất cả những người có thể cho nàng y phục và thịt - số người ít đến mức có thể đếm được trong nháy mắt.
Nghĩ đến cuối cùng, Triệu Chí Kính quyết định coi chúng là trời ban cho!
Ngày khó khăn cuối cùng cũng qua đi, Triệu Chi Chi, trước mặt A Nguyên và Kim Tử, chính thức tuyên bố y phục mới và thịt dê vàng thuộc về họ!
Nàng để lại một trong ba bộ y phục lông thú cho mình, và hai bộ còn lại cho A Nguyên và Kim Tử. Bộ y phục lông thú dày, đương nhiên không có y phục mùa đông nào tốt hơn nó. A Nguyên và Kim Tử cầm y phục lông thú, run rẩy quỳ trên mặt đất, quá quý giá, bọn nô tì làm sao có thể mặc y phục lông thú được? Nếu bị nhìn thấy thì có nước bị đánh chết!
"Chỉ cần mặc trong nhà thôi. Có nó, mùa đông này các ngươi sẽ không phải chết cóng." Triệu Chi Chi nghĩ cho bọn họ. "Khi thời tiết trở nên lạnh hơn, hãy chất đống củi trong nhà, chén và nồi cũng đem vào, đổ đầy nước vào mấy chiếc lu và đặt trong góc phòng, sau đó các ngươi hãy ở trong nhà, không cần ra bên ngoài làm việc. "
A Nguyên và Kim Tử hạnh phúc nhào tới, nâng một chiếc hài của nàng lên rồi hôn xuống.
Triệu Chi Chi chọn ra thêm hai bộ y phục từ trong rương gỗ, đưa cho A Nguyên để cất lại: "Để dành những thứ này sau này đổi lấy ngân lượng mua thức ăn. Lát nữa ta sẽ tìm thương nhân mua một ít hạt giống."
Có một vườn hoa bỏ hoang ở phía đông của căn phòng nhỏ, Kim Tử nói rằng nơi nào có thể trồng hoa thì cũng có thể trồng rau. Đồ của nàng đã bán hết từ lâu, lần trước đổi ngân lượng, để mua thức ăn và hạt giống, đương nhiên ưu tiên thức ăn hơn. Hiện tại thì tốt rồi, với những bộ y phục quý giá này, nàng không chỉ có thể mua thức ăn mà còn cả hạt giống, vì vậy nàng không phải lo lắng năm sau nữa.
Không ai biết họ sẽ ở lại Vân Đài các bao lâu, nếu họ có thể trồng một cái gì đó để ăn, ngay cả khi họ bị lãng quên cũng không phải lo lắng về việc bị chết đói nữa.
Triệu Chi Chi nhìn A Nguyên và Kim Tử vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng vô bờ bến mà cười một cách ngốc nghếch.
Nàng không khỏi bật cười theo.
Ba người cười, vừa cười vừa cùng bàn mười tám cách nấu món thịt dê vàng.
Thật tốt, Triệu Chi Chi chắc chắn sẽ không quên mỹ nữ Nam Đằng Lâu của nàng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Triệu Chi Chi, Cơ Tắc đang thưởng thức một bát thịt dê vàng lớn.
“Có ngon không?” Nàng tiếp tục hỏi.
Cơ Tắc đã được hỏi vô số lần, cuối cùng cũng có thời gian để trả lời: "Ngon."
Vốn dĩ hắn nghĩ, nó có thể ngon như thế nào nữa, chẳng phải chỉ là thịt dê vàng thôi sao? Nhưng sau khi hắn nếm thử, đầu lưỡi liền trở nên mềm mại.
Thịt nàng chế biến rất mềm và dễ nhai, không có mùi tanh thường thấy của thịt dê mà lại có vị đậm đà, rất ngon.
Không biết nàng đã làm như thế nào, cùng là thịt dê vàng, nhưng những người trong cung lại không thể tạo ra hương vị này.
“Đây là thịt do trời ban tặng!” Triệu Chi Chi chỉ vào nó một cách nghiêm túc, “Là thịt của trời.”
Cơ Tắc cũng trịnh trọng đáp lại: "Ừ, thịt của trời."
Triệu Chi Chi hào phóng nói: "Từ hôm nay, mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn thịt."
Cơ Tắc ngẩng đầu lên khỏi bát, ợ lên một tiếng, hắn liền tự xấu hổ, nhanh chóng che miệng lại.
Triệu Chi Chi cười khúc khích, đứng dậy chạy đến chỗ Cơ Tắc, ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng thò vào trong tay áo hắn, tìm tay hắn.
Triệu Chi Chi rất thích nắm tay Cơ Tắc.
Nàng thấy Tôn tiểu thư luôn nắm tay Phỉ cơ, tay kia vuốt lông mày Phỉ cơ, Phỉ cơ sẽ cụp mắt xuống, mặt đỏ hồng.
Trước đây nàng chưa nắm tay ai bao giờ, trước đây ở nhà a tỷ không bao giờ để nàng nắm tay. Vào Vân Đài các rồi, chỉ có Kim Tử và A Nguyên chịu cho nàng nắm tay, nhưng họ không dám nắm tay cô ấy. Họ sẽ chỉ nâng chân nàng và hôn xuống, nói một loạt những lời dễ nghe.
Triệu Chi Chi xoa xoa đôi tay rộng rãi và mảnh mai này, muốn đến gần chủ nhân của đôi tay. Nàng ngây thơ không biết gì, cảm thấy đây là sự thân thiết mà giữa bạn bè nên có, nàng không bị cười nhạo, nàng không bị trêu chọc về sự ngu ngốc của mình, và nàng không cần phải thấp hèn hạ mình xuống, nàng có thể yên tâm nhìn vào mắt đối phương, nói lên điều muốn nói.
Vì vậy, ngay cả khi đôi tay càng ngày càng hồng và nóng hơn, nàng cũng không muốn buông ra.
"Nếu như ..." Giọng nói Triệu Chi Chi rất nhẹ nhàng mềm mại, "Ý của ta là nếu, nếu không thể quay về, ngươi ở chỗ của ta đi, một nửa giường của ngươi, nửa còn lại là của ta, chúng ta có thể sống cùng nhau."
Căn phòng nhỏ không chút tiếng động.
Cơ Tắc im lặng.
Triệu Chi Chi không nhận được câu trả lời.
Triệu Chi Chi cảm thấy có lẽ không nên nói lời sớm như vậy, phải đợi, đợi khi mỹ nhân mất hẳn ý nghĩ muốn trở về nhà và không còn hy vọng đoàn tụ với người nhà, thì nàng sẽ đến an ủi mỹ nhân lần nữa.
Nàng đã nếm trải qua sự cô đơn không nơi nương tựa, nàng sẽ không để ‘nàng ấy’ một mình.
Sự biến mất của Mị cơ và Nguyệt cơ vẫn chưa ảnh hưởng nhiều đến Vân Đài các. Như thể một hòn đá ném xuống biển sâu, còn chưa nghe thấy tiếng vang, đá đã chìm sâu xuống đáy biển.
Ngoại trừ những nô tì bên người các nàng, không ai tìm họ nữa. Sau khi đám nô tì đã tìm kiếm một ngày, họ cũng không tìm