*Rầm
"SONG JAEWON CHỊU HỢP TÁC RỒI!!"
Vừa nãy trong lúc Lew đang làm việc, Hanbin bất thình lình mở tung cửa văn phòng của Lew mà chưa gõ cửa trước, điều mà trước giờ Hanbin chưa từng làm, rồi hùng hổ tiến về phía Lew và đập lên bàn một cú rõ mạnh khiến Lew giật bắn mình
"Anh...Anh nói gì?"- Lew ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì
"Anh bảo Song Jaewon đã đồng ý rồi! Cậu ta sẽ ngoan ngoãn hợp tác với cảnh sát!"
"T-Thật ư?!"
Phản ứng của Lew giống hệt Hanbin khi biết Jaewon chịu hợp tác. Lew trố mắt kinh ngạc, mặc dù cậu là người khuyên Hanbin hãy giữ vững niềm tin nhưng chính bản thân Lew lại là người cảm thấy bất ngờ nhất
"Thật đó! Ban đầu anh còn tưởng mình nghe lộn, nhưng khi hỏi lại Jaewon thì câu trả lời vẫn như cũ! Jaewon đã đồng ý!"
Nhìn Hanbin vui sướng đến mức hai mắt sáng bừng lên, thiếu điều chỉ muốn nhảy cẩng lên. Lew phì cười, cậu gật gù
"Anh làm tốt lắm! Nhờ anh mà mọi chuyện dễ dàng hơn rồi"
Hanbin lắc đầu - "Thật ra cũng không hẳn là nhờ anh đâu. Trong chuyện này đều là do Jaewon đã vượt qua nỗi sợ của mình, cậu ta đã rất cố gắng"
Thấy Hanbin vì chuyện Jaewon mà cười không ngậm được mồm, trong lòng Lew đột nhiên có chút hoài nghi. Liệu Hanbin chỉ đơn thuần vui vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ hay vì Jaewon?
"Anh Hanbin"
"Sao thế?"
"Anh...quả thật đã làm rất tốt nhiệm vụ được giao"
Hanbin gật đầu liên tục, cậu phổng mũi khi được khen
"Thế nên em hy vọng những gì anh cũng sẽ thực hiện được những điều mà anh đã hứa với em"
Nụ cười trên môi Hanbin vụt tắt, cả người trở nên cứng đờ
Lew vỗ nhẹ lên vai đối phương - "Anh vẫn chưa quên đúng không?"
"L-Làm sao anh có thể quên được. Em yên tâm, sau...sau chuyện này, anh nhất định sẽ...thực hiện lời hứa của mình"
Nghe Hanbin nói vậy, nét mặt của Lew mới giãn ra đôi chút, Lew mỉm cười
"Được rồi! Để chúc mừng thành công của anh, bữa trưa nay em khao anh nhé. Chúng ta đi thôi!"
Lew hào hứng kéo Hanbin đi. Hanbin cũng ráng gượng cười để che lấp sự bối rối của mình. Sau khi nghe những lời của Lew, Hanbin cảm thấy lòng tràn ngập mâu thuẫn, quả thật cậu vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện với Lew. Mặc dù cái đó không phải nhiệm vụ nhưng nó là ván cược lòng tự trọng và đạo đức nghề nghiệp của Hanbin, cậu cũng không muốn thất hứa với bất kì ai, đặc biệt là Lew, người đã rất tin tưởng ở Hanbin
Và rồi Hanbin chợt nhận ra, để thuyết phục Jaewon đồng ý hợp tác, cậu đã lợi dụng tình cảm của hắn dành cho cậu. Bởi vì nếu Jaewon không có tình cảm với Hanbin thì hắn sẽ không nghe lời cậu đến thế
Hanbin cảm thấy bản thân có chút tồi tệ, nhưng cậu nhanh chóng trấn an bản thân. Jaewon vẫn đang được xem là kẻ xấu, cậu làm vậy cũng vì công lý, cậu cũng chưa hại chết ai cả
Đúng vậy
Hanbin chỉ làm vì chính nghĩa thôi
———————
Sau khi biết được Jaewon chịu hợp tác, Lew liền gấp rút chuẩn bị mọi thứ cho thật chu toàn
Theo như kế hoạch thì nghi phạm Song Jaewon sẽ được đưa đến phòng thẩm vấn đặc biệt, diện tích phòng rộng hơn, nơi đây bốn bức tường được làm từ chất liệu cứng cáp và chịu được tác động lớn. Camera kèm mic được bố trí ở các góc khác nhau trong phòng, Lew cũng bố trí thêm đội cảnh sát trang bị vũ trang đứng canh gác bên trong. Một trong bốn bức tường lắp kính một chiều và được làm từ chất liệu chống đạn, người trong phòng chỉ nhìn thấy ảnh phản chiếu của bản thân nhưng người bên ngoài phòng có thể quan sát và nghe thấy mọi thứ bên trong
Bố trí cả một đội cảnh sát được trang bị vũ trang đứng trong phòng chỉ để canh gác một người thì nghe có vẻ cẩn thận quá nhưng sau khi Lew biết được vụ việc Jaewon đã từng phát bệnh và tấn công cảnh sát dù cho tại thời điểm đó họ vẫn đang cầm vũ khí trong tay thì Lew đã khẳng định rằng nhân cách khác của Jaewon không phải là kẻ tầm thường, tuyệt đối không được khinh suất
Đó là những việc Lew đã làm cho đến ngày thực hiện kế hoạch. Trong lúc đó, Hanbin cũng không mấy rảnh rỗi, để Jaewon không bị căng thẳng đến mức phát bệnh, ngoài giờ khám bệnh buổi sáng ra thì cậu còn ghé thăm hắn vào buổi chiều. Hanbin biết ngoài mặt Jaewon bảo không sao nhưng kì thực trong lòng hắn đang rất lo lắng và sợ hãi. Hanbin biết nhưng cậu không vạch trần điều đó, Hanbin chỉ ở bên cạnh nói chuyện với Jaewon, thỉnh thoảng sẽ đem bánh kẹo đến an ủi hắn để hắn cảm thấy thoải mái hơn dù chỉ một chút. Ngoài việc đó ra thì Hanbin còn phải chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, thuốc than và một số biện pháp cấp cứu kịp thời phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra
Thời gian trôi đi, thoáng chốc cũng đã đến ngày quan trọng. Hanbin đi cùng với đội cảnh sát phụ trách giải Jaewon đến phòng thẩm vấn, bởi vì chỉ có cậu mới có thể khiến hắn bình tĩnh lại
*Két
Cánh cửa sắt mở ra một cách nặng nề, Jaewon đang đứng trước giường như đang chờ đợi sẵn, hắn ngoái lại nhìn
"Anh Hanbin..."
Hanbin vỗ nhẹ lên vai đối phương - "Cậu sẵn sàng rồi chứ Jaewonie?"
"Tôi...Tôi sợ..."
Hanbin mỉm cười trấn an - "Có tôi ở đây, sẽ không sao đâu. Nào, hít một hơi thật sâu vào"
Jaewon ngoan ngoãn làm theo, hắn hít một hơi cho đến khi căng đầy hai lá phổi rồi chậm rãi thở ra. Hanbin xoa đầu Jaewon - "Cậu làm tốt lắm, giờ chúng ta đi nhé?"
Jaewon dè dặt gật đầu
Sau đó Hanbin quay lại nhìn và gật đầu ra hiệu cho cảnh sát, họ lập tức đi đến còng tay Jaewon lại và dẫn hắn đi. Trên đường đi đến phòng thẩm vấn, Hanbin vẫn luôn đi bên cạnh và nói chuyện với Jaewon để hắn không bị căng thẳng
Khi bọn họ đến, Lew và những viên cảnh sát khác đã đứng đợi sẵn ở đó
"Báo cáo Trung uý! Chúng tôi đã đưa nghi phạm Song Jaewon đến rồi!"
Lew híp mắt nhìn gương mặt tái mét của Jaewon, rõ ràng hắn đang rất sợ hãi nhưng vẫn nghe lời Hanbin, chẳng biết nên vui hay nên buồn đây?
"Đưa cậu ta vào trong đi"
"Rõ!"
"Anh vào gắn thiết bị theo dõi nhịp tim lên Jaewon"- Hanbin thì thầm với Lew
"Ừm, nhưng đừng lâu quá, chúng ta không thể chậm trễ được"
"Anh biết rồi"
Jaewon bị đặt ngồi xuống trên một chiếc ghế ở giữa phòng, hai tay hắn bị còng ra đằng sau và nối với một sợi dây xích gắn trên tường, chân cũng bị xích lại với một quả cầu sắt. Cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại dính vào da khiến Jaewon rợn sống lưng, hắn run rẩy và nhìn mọi thứ xung quanh một cách sợ hãi
Hanbin nhìn thấy điều bất thường ở Jaewon, cậu tiến tới gần hắn. Hanbin vuốt phần tóc mái bết vì mồ hôi của Jaewon sang một bên
"Jaewonie, cậu không sao chứ?"
"Anh...Anh Hanbin, tôi...tôi sợ quá...tôi...tôi không làm nữa có được không?! Làm ơn...đưa...đưa tôi ra khỏi đây"
Hanbin có thể nhìn thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt của Jaewon
"Đã đến giờ phút này mà cậu lại muốn bỏ cuộc sao Jaewonie?"
"Tôi...Tôi..."
"Nghe này Jaewonie, cảnh sát trói cậu lại như vậy là vì muốn đảm bảo sự an toàn. Cậu cũng biết là nhân cách khác của cậu nguy hiểm như thế nào mà đúng không?"
Jaewon cắn môi, hắn cúi gằm mặt mà không nói gì. Hanbin dùng hai tay nâng mặt đối phương lên, ép Jaewon nhìn thẳng vào mình
"Jaewonie cũng không muốn tôi bị thương, tôi càng không muốn nhìn thấy cậu tự làm tổn thương chính bản thân. Cậu hiểu chứ Jaewonie?"
Lời nói của Hanbin đã trấn an được Jaewon, ánh mắt của hắn đã dịu đi, nhưng sự lo lắng vẫn còn hiện hữu trên gương mặt. Hanbin biết Jaewon đã cố gắng rồi nên không muốn ép buộc hắn gì thêm, cậu nhẹ nhàng xoa đầu hắn
"Sẽ nhanh thôi, tôi hứa. Xong chuyện này, tôi sẽ làm bánh cho cậu"
"Vâng..."
"Jaewonie giỏi lắm, giờ cậu ngồi yên để tôi gắn máy đo nhịp tim và sóng não nhé"
"C-Có đau không ạ?"- Jaewon lí nhí
"Không đau, tôi chỉ dán nó vào người cậu thôi chứ không đâm vào đâu"
Thấy Hanbin cười trêu mình, vành tai của Jaewon đỏ lên vì xấu hổ. Nhưng nghe đối phương nói thế Jaewon cũng yên tâm ngồi yên để Hanbin gắn miếng dán kì lạ lên thái dương và động mạch ở cổ. Những miếng dán này kết nối với máy chủ quan sát ở bên ngoài phòng để mọi người có thể theo dõi tình hình của Jaewon
"Xong rồi đó! Jaewonie ngoan lắm. Tôi tin rằng cậu có thể làm được, cố lên nhé"
"Tôi...Tôi sẽ cố"
Hanbin gật đầu hài lòng, cậu