Kilig P2 - Tempest

Chương 51


trước sau


*WARNING: Chap này có tình tiết liên quan đến cái chết nhưng mình xin khẳng định là mình không cố tình làm vậy để trù dập bất kì một thành viên nào. MỌI THỨ TRONG ĐÂY ĐỀU LÀ GIẢ TƯỞNG VÀ THEO DIỄN BIẾN CỦA MẠCH TRUYỆN CHÍNH

———————

Trong chiêm tinh học, mặt trăng được xem là một nhân tố quan trọng vì con người tin rằng mặt trăng đại diện cho cảm xúc, tâm trạng và ký ức. Vào những ngày bình thường, mọi cảm xúc của con người thường trở nên an tĩnh, tâm trạng cũng cảm thấy bình yên hơn. Nhưng vào những đêm trăng tròn, mọi cảm xúc của con người được bộc lộ rõ ràng và mãnh liệt hơn. Bởi có lẽ, trăng tròn hệt như một tấm gương để con người nhìn nhận bản chất và hiểu hơn về cảm xúc của mình

Chính vì vậy, từ xa xưa, người ta vẫn luôn tin rằng con người thường có những hành vi thay đổi theo hướng tiêu cực hơn vào những đêm trăng tròn. Đó còn là thời điểm đặc biệt vì những kẻ đi săn xuất hiện nhiều hơn, vì thế những kẻ ngây thơ nếu ra ngoài và lang thang vào đúng đêm có trăng tròn thì rất dễ trở thành những con mồi béo bở và bị nuốt chửng bởi những kẻ đi săn

Thật trùng hợp khi hôm nay lại chính là ngày có trăng tròn vào ban đêm

Bóng dáng một chiếc xe xuất hiện lao vút như muốn xé toạt sự tĩnh lặng vốn có của màn đêm. Sau khi rẽ vào một con đường nằm bên tay trái, chiếc xe từ từ giảm tốc độ và dừng hẳn trước một căn nhà mang sắc trắng tinh khôi

Đây chính xác là nhà của Park Yejun, nơi đang được cảnh sát canh gác xung quanh gần như 24/7

Khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe khả nghi đỗ trước nhà, những viên cảnh sát phụ trách canh gác lập tức vào trạng thái thái cảnh giác cao độ. Bọn họ rút súng và chĩa thẳng cửa xe như thể chỉ cần cảm thấy có nguy hiểm xảy ra, họ sẽ ngay lập tức bóp cò không chút do dự

Một trong những viên cảnh sát đó chậm rãi đến gần và hét lớn - "Người trong xe là ai?! Xin vui lòng khai báo danh tính, sau đó giơ hai tay lên và bước ra đây! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"

*Cạch

Cửa xe đột ngột bật mở sau khi viên cảnh sát vừa dứt lời, bọn họ càng cảnh giác hơn và hướng mắt nhìn thẳng vào trong. Bóng dáng một người thanh niên trong trang phục cảnh sát bước ra từ trong xe, mặt mũi của người đó cũng dần hiện rõ dưới ánh trăng

"Cậu..."- Viên cảnh sát nọ nheo mắt - "Cậu có phải là cấp dưới của Trung uý Lee?"

"Vâng, là tôi đây"

"Cậu đến đây vào giờ này có việc gì?"

"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người khi đến lúc nửa đêm như vậy, Trung uý Lee nhờ tôi đến truyền đạt tin tức cho mọi người. Vì đây là tin rất khẩn cấp nên tôi phải đến càng sớm càng tốt!"

Như để chứng thực cho lời nói của mình, thanh niên đó lấy ra một tờ giấy uỷ quyền, bên dưới còn có chữ ký và dấu mộc đỏ của Lew. Viên cảnh sát cầm lấy tờ giấy và xác nhận đây đích thực là giấy uỷ quyền của Lew, anh ngước lên nhìn người thanh niên trước mặt đang nhoẻ miệng cười với mình

Viên cảnh sát đưa tay lên ra dấu cho đồng đội của mình hạ vũ khí xuống rồi nói - "Trung uý Lee nhờ cậu nói gì vậy?"

"À, đây chuyện quan trọng nên tôi không tiện nói lớn. Anh lại gần đây, tôi nói anh biết xong lát anh phổ biến lại cho mọi người sau nhé"

"Ừm"

Viên cảnh sát đi tới gần người thanh niên, cậu ta cúi xuống và thì thầm vào tai đối phương - "Mọi người vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi nhé"

"Cậu-"

*Phụt

Viên cảnh sát kia chưa kịp dứt lời thì lập từ một tiếng phụt vang lên và ngay sau đó, chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng tất cả cảnh sát đều ngửi thấy mùi hương lavender thoang thoảng trong không khí. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì toàn bộ cảnh sát đột nhiên cảm thấy tay chân bủn rủn, đồng loạt ngã rạp xuống đất và hôn mê bất tỉnh

Riêng chỉ có người thanh niên đó vẫn đứng thản nhiên nhìn những việc xảy ra trước mắt mình, đôi môi nở một nụ cười thích thú

"Thứ hương gây mê của anh ta có công dụng mạnh thật đấy, bọn họ vừa mới hít một chút đã lăn đùng ra đất cả rồi~ Nếu không phải mình đã uống thuốc giải từ trước thì chắc mình cũng nằm luôn rồi"

Nếu có thể thì người thanh niên đó lại muốn rút súng bắn chết những viên cảnh sát này luôn để tránh việc bọn họ có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nhưng cậu ta không muốn đánh động đến người dân xung quanh nên đành dùng phương pháp mà người kia đã dề xuất

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó cũng có hiệu quả phết

Người thanh niên ung dung đi đến cửa chính và dùng dụng cụ bẻ khoá mở cửa rồi bước vào bên trong

*Sập

Ngay khi cánh cửa đóng lại, đôi môi cậu ta một lần nữa nhếch lên, ánh mắt sắc bén đặc trưng của những kẻ đi săn loé lên trong màn đêm tăm tối. Người thanh niên không cần mở đèn mà vẫn xác định được vị trí bên trong căn nhà hệt như đã rất quen thuộc với nơi này, cậu ta chậm rãi từng bước né những chướng ngại vật và đi đến chiếc ghế bành nằm ở phòng khách

Tại sao lại là ghế bành?

Vì người thành niên đó cảm nhận được ngoài cậu ta ra thì còn một kẻ thứ hai ở đây, dựa vào tiếng thở trầm ổn và không chút phòng bị hệt như đang ngủ vậy. Nhờ vậy mà cậu ta có thể dễ dàng đưa ra suy đoán kẻ đang nằm say giấc trên chiếc ghế bành đó chính là chủ nhân của căn nhà này

Cũng chính là Park Yejun, người chính xác mà cậu ta đang tìm

Người thanh niên đi vòng ra đằng sau lưng ghế, một tay chậm rãi rút con dao giắt đằng sau lưng quần ra. Lưỡi dao sắc bén loé lên những ánh sáng kì dị trong màn đêm, cậu ta giơ dao lên và thì thầm

"Kết thúc rồi Park Yejun, xuống suối vàng cho tao gửi lời hỏi thăm đến bốn người kia nhé"

Dứt lời, lưỡi dao nhắm một đường thẳng xuống động mạch chủ ngay vùng cổ

*Vụt

*Bốp

"C-Cái gì?!"

Người thanh niên đó lùi về sau, cậu ta trừng mắt nhìn con dao bị đá văng sang một bên rồi lại nhìn chằm chằm bóng người vừa bật dậy

"Park Yejun tuy là một cảnh sát nhưng anh ta rất dở trong việc phản ứng với những tình huống đột kích bất ngờ như vậy, nhưng tại sao..."- Cậu ta ngẫm nghĩ

Sức mạnh này

Khả năng tự vệ này

Có chút gì đó quen thuộc

"Mày...không phải Park Yejun! Mày là ai?!"

Người bí ẩn kia đứng bất động hồi lâu rồi vươn tay mở công tắc của chiếc đèn bàn, ánh sáng không đủ lớn để làm không gian trở nên sáng bừng nhưng cũng đủ để cả hai nhìn thấy mặt đối phương

"Trung uý...Lee...Tại sao anh lại ở đây?!"

Sắc mặt người bí ẩn, nay đã lộ diện chính là Lew, tối sầm hơn bao giờ hết, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào người đối diện

"Tôi cũng không ngờ mình lại gặp cậu ở đây...Sooncheon"

Ngoài sự lạnh lẽo thì sâu bên trong ánh mắt của Lew còn là sự phẫn nộ xen lẫn thất vọng khi biết được đàn em mà mình hết mực quan tâm dẫn dắt, chỉ bảo từng chút một lại chính là kẻ có liên quan mật thiết đến vụ án này

Sooncheon bị Lew vạch trần xong không những không cảm thấy lo lắng mà còn chuyển sang cười cợt đối phương - "Giờ Trung uý Lee mới biết thì cũng muộn rồi đó, tôi còn tưởng anh ghê gớm lắm cơ~ Hoá ra đến kẻ xấu ở ngay bên cạnh mà cũng không phát hiện ra, hay là do tôi giỏi hơn anh nhỉ~?"

Lew có rất nhiều câu hỏi, cậu muốn chất vấn Sooncheon tại sao lại làm vậy? Nhưng cuối cùng Lew vẫn không hỏi bất kì điều gì, cậu bật ra một tiếng cười khẽ như tự chế giễu bản thân

"Mắt nhìn người của mình kém thật, hết lần này đến lần khác đều nhận lại sự phản bội"- Lew chua chát nghĩ

"Sao hả Trung uý Lee, chẳng lẽ anh sốc đến nỗi không còn gì để nói với đàn em yêu quý này sao~?"

Lew khẽ cười - "À~ Tôi không sốc đến mức vậy đâu, tôi chỉ đang nghĩ"

Đoạn, Lew rút khẩu súng từ túi áo trong và chĩa về phía Sooncheon

"Là tôi nên bắn vào tay, vào chân hay vào đầu của cậu thôi"

Sooncheon không giấu được sự kinh ngạc của mình, cậu ta không nghĩ đối phương lại hành động dứt khoát như vậy. Mặc dù Sooncheon có mang theo súng nhưng nếu cậu ta chỉ cần manh động một chút thì Lew chắc chắn sẽ nổ súng trước

Vì ở dưới trước Lew được một khoảng thời gian dài rồi nên Sooncheon hiểu rõ năng lực cấp trên của mình. Một khi họng súng của Lew đã nhắm vào mục tiêu nào thì chắc chắn cậu Lew không bao giờ bắn trượt, đấu súng tốc độ với Lew thì Sooncheon càng không có cửa

Sooncheon rơi vào thế khó, cậu ta ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng

"Anh thật sự sẽ nổ súng bắn em sao, Trung uý Lee?"

Sooncheon dùng chất giọng đáng thương của mình để khiến Lew cảm thấy mủi lòng. Dù sao Sooncheon cũng do một tay Lew nâng đỡ, Lew cũng rất thương cậu ta nên cậu ta tin rằng đối phương sẽ không bắn mình

Tình cảm anh em thời gian qua, Sooncheon không tin là Lew có thể vứt bỏ nhanh như vậy

"Trung uý Lee, em sai rồi, em...em sẽ theo anh về sở sát sát đầu thú. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh nên xin anh đừng-"

*Đoàng

Sooncheon chưa kịp dứt lời thì một viên đạn bay sượt qua má cậu ta và để lại một vết xước nhỏ. Họng súng của Lew nóng lên và toả ra một làn khói trắng sau cú bắn vừa rồi, Lew lạnh nhạt nhìn đối phương vẫn còn đang bần thần trước sự việc vừa xảy ra

"Những gì cậu làm bây giờ đã đạp đổ mối quan hệ của chúng ta rồi. Tôi không việc gì phải tiếc thương cho một kẻ phản bội!"

"K-Khoan đã! Em...Em sẽ theo anh về mà"

Sooncheon như muốn níu lại chút hy vọng cuối cùng, giọng nói cũng trở nên lắp bắp

"Dĩ nhiên cậu sẽ phải theo tôi về sở, mặc dù tôi rất muốn cho cậu một phát súng ngay lúc này!"

"V-Vâng! Em sẽ theo anh về, nhưng mà trước đó..."- Đoạn, Sooncheon cúi gằm mặt - "Có thể nghe em nói được không?"

"Muốn nói gì thì về sở mà nói!"- Lew đưa tay còn lại ra sau lưng quần lấy chiếc còng ra

"Không, thực sự đấy, anh cần phải nghe em nói điều này"

Lew cảm nhận được chất giọng của Sooncheon có phần thay đổi, có gì đó không ổn lắm. Lew cau mày nhìn chằm chằm Sooncheon như đang chờ đối phương nói tiếp

Đôi vai Sooncheon khẽ run, cậu chậm rãi ngẩng đầu dậy, không còn dáng vẻ đáng thương khi nãy nữa, một nụ cười thâm hiểm nở trên môi cậu ta cùng với ánh mắt nhìn về phía đằng sau Lew

"Tôi quên nói với anh là tôi không đi một mình"

*Cạch

Ngay khi Sooncheon vừa cất lời thì Lew liền cảm nhận được thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào gáy mình. Mặc dù cảm thấy kinh ngạc trước tình huống bất ngờ này nhưng Lew vẫn giữ được sự bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào Sooncheon


"Đồng đội của cậu có vẻ là một kẻ đáng gờm nhỉ, ẩn náu trong bóng tối tốt thật đấy"

Lew hoàn toàn đánh giá cao tên đồng minh của Sooncheon, ngay từ đầu cậu đã giả dạng thành Park Yejun và ngồi chờ đợi Sooncheon, vậy mà từ đầu đến cuối Lew vẫn không hay biết sự hiện diện của một kẻ thứ ba xuất hiện trong căn nhà này

Sooncheon cười ngạo nghễ, mặc dù Lew vẫn đang chĩa súng về phía mình nhưng cậu ta không sợ nữa, bởi vì đồng đội của cậu ta đang ở ngay sau lưng Lew và với khoảng cách gần như thế thì cho dù là tay mơ đi chăng nữa thì vẫn có thể bắn chết Lew ngay lập tức

"Cậu nghĩ chỉ vì vậy mà tôi sẽ không dám bắn cậu sao Sooncheon?!"- Lew nắm chặt khẩu súng của mình

Khi Sooncheon tính mở miệng thì người đứng sau Lew đã lên tiếng trước

"Tôi biết em rất dũng cảm nhưng một mạng đổi một mạng ngay lúc này là một quyết định sai lầm đấy. Em có chắc là em muốn làm vậy không, Lee Euiwoong"

Chất giọng quen thuộc khiến tim Lew như ngừng đập trong phút chốc sau đó liền đập liên hồi như trống gõ, cảm giác căng thẳng phút chốc bao trùm lấy tâm trí cậu và nỗi sợ hãi ngập tràn trong tâm can. Lew vẫn đứng bất động như một tảng băng, nhìn vẻ ngoài trông cậu vẫn rất bình thường nhưng hormone căng thẳng bên trong cậu đang không ngừng gia tăng và giải phóng liên tục

Bước chân vào con đường cảnh sát, Lew đã từng trải qua vô số nguy hiểm nhưng chưa lần nào khiến cậu cảm thấy sợ, cảm thấy bất an như thế này. Mặc dù chỉ mới nghe thấy giọng mà chưa nhìn thấy mặt mũi của chủ nhân giọng nói đó nhưng khoảng thời gian Lew và người kia ở bên nhau lâu đến mức không cần phải nhìn thấy mới nhận ra đối phương

Vả lại, chất giọng đặc trưng của người đó đã in hằn trong tâm trí Lew từ lâu rồi, muốn quên đi là một điều bất khả thi

Lew muốn mở miệng nói gì đó nhưng cơn đau thắt ở tim khiến cậu không thốt nên lời mà chỉ có thể thở hắt ra một hơi nặng nề

Sooncheon bắt gặp biểu cảm đó của Lew, cậu ta liền bật cười - "Trung uý Lee sao vậy? Sao lại đột ngột im lặng thế kia? Hay là anh đang cảm thấy sốc vì gặp thêm một người quen sao?"

Đoạn, Sooncheon lại nhìn sang người đứng đằng sau Lew - "Sao anh không bước ra đối diện chào hỏi đàn anh của tôi một tiếng nhỉ? Dù gì hai người cũng từng là chỗ thân quen với nhau mà"

"Cũng đúng nhỉ, nếu không chào hỏi thì bất lịch sự thật"

Người đó nói xong liền bước từng bước lên phía trước, họng súng đen ngòm vẫn chĩa thẳng vào đầu Lew. Ngay khi Lew nhìn thấy dung mạo của đối phương, cậu nghe được tiếng răn rắc như có thứ gì đó vừa đổ vỡ trong lòng mình, cơn đau nơi ngực trái càng lúc càng nhói đau khiến Lew trút từng hơi thở nặng nề

Đối phương thu hết biểu cảm và dáng vẻ của Lew vào tầm mắt, khoé môi người đó khẽ cong

lên - "Có vẻ kỳ nghỉ phép của tôi hơi dài nhỉ, đã lâu không gặp, Woongie~"

"Ahn...Hyeongseop"- Lew cố nặn ra tên của đối phương một cách khó khăn - "Tên khốn khiếp nhà anh cư nhiên lại...thông đồng với kẻ xấu!"

"Nào, đàn anh đừng nói thế~"- Sooncheon lên tiếng chen ngang - "Tụi này chỉ là muốn kiếm thêm tiền nên mới phải làm vậy thôi. Anh cũng biết đồng lương của cảnh sát ít ỏi đến thảm thương như thế nào mà, đã vậy chúng ta còn phải hy sinh mạng của bản thân bất kì lúc nào nữa"

"Câm mồm! Một kẻ xem thường mạng sống của người khác và làm chuyện trái với đạo đức như cậu không có quyền lên tiếng ở đây!"

Chưa bao giờ Lew cảm thấy cơn giận dữ của mình bùng phát dữ dội như vậy, miệng thì nói Sooncheon nhưng đôi mắt hằn lên những tơ máu căm phẫn nhìn về chằm chằm Hyeongseop. Lew cắn chặt môi đến bật máu nhưng cậu lại chẳng thấy đau một chút nào, có lẽ sự phẫn nộ và sự thất vọng xen lẫn đau khổ đã át đi cơn đau vật lý đó

Rốt cuộc Lew đã tin vào điều gì cơ chứ? Đã nhận sự phản bội hết lần này đến lần khác nhưng mãi vẫn không rút kinh nghiệm, miệng thì nói không tin nhưng trong lòng lúc nào cũng mong mỏi một chút gì đó từ người này

Lew cảm thấy bản thân mình hết thuốc chữa thật rồi

Hyeongseop nhìn thấy Lew đang dần mất đi sự bình tĩnh, anh liếc mắt nhìn khẩu súng trong tay cậu rồi lợi dụng trong khoảng khắc đối phương sơ hở, Hyeongseop nhanh như chớp nắm lấy cổ tay Lew và thực hiện động tác khoá tay khiến cậu phải buông súng. Lew không trở tay kịp, ngay khi định thần lại thì trong tay Lew chẳng còn gì cả và họng súng lạnh lẽo của Hyeongseop vẫn đang dí vào trán cậu

"Ồ!!! Anh giỏi thật đấy! Không ngờ anh lại có thể lật ngược tình thế với cấp trên tài giỏi của tôi đấy"
1

Sooncheon cũng không giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn phấn khích bởi vì cậu ta chưa từng nhìn thấy mặt này của Hyeongseop, bình thường toàn thấy anh đi gặp mặt và trò chuyện cùng thanh tra Woo với nụ cười thân thiện nở trên môi chứ chưa thấy anh động tay động chân bao giờ

Đúng thật được mở rộng tầm mắt

Hyeongseop cúi xuống nhặt khẩu súng Lew rồi nhanh chóng tháo hết đạn ra khỏi súng rồi vứt chúng sang một bên như rác rưởi không cần đến

Toàn bộ hành động với điệu bộ của Hyeongseop, Lew đã nhìn thấy hết, cậu bật ra một tiếng cười khinh khỉnh xen lẫn chua xót

"Hoá ra Điều tra viên Ahn không hề tầm thường! Không những có võ nghệ mà còn thành thạo súng ống nữa...anh che giấu giỏi thật, tôi đúng là có mắt như mù"

"Trung uý Lee quá khen rồi, chẳng qua là chút tài mọn múa rìu qua mắt thợ~ Với lại nếu em không mất tập trung thì có lẽ nãy giờ tôi đã bị em hạ đo ván rồi"

"Dẹp quách cái nụ cười đó đi! Anh làm tôi cảm thấy thật kinh tởm"

"Biết sao được~ nhìn thấy em là tôi chỉ muốn cười thôi"

"Được rồi được rồi~ Tán tỉnh nhau nhiêu đó là đủ rồi đấy"- Sooncheon đứng khoanh tay- "Anh đừng quên mục đích của chúng ta khi đến đây chứ, mau tra hỏi xem anh ta giấu tên khốn Park Yejun ở đâu"

Hyeongseop thoáng im lặng, anh nghiên đầu nhìn Lew - "Em nghe rồi đấy, Park Yejun hiện đang ở đâu?"

Và dĩ nhiên Lew đời nào sẽ nói ra, trước họng súng đen ngòm đó, cậu vẫn dửng dưng nhìn hai người trước mặt mình bằng ánh mắt khinh thường

"Những kẻ khốn khiếp các người tìm ra được nơi này, có đầu óc như thế mà lại để vụt mất người cần tìm thì đúng là ngu thật!"

Sooncheon bị dáng vẻ đó làm cho tức giận, cậu ta toang lao đến thì bị Hyeongseop chặn lại

"Bình tĩnh nào~ Cậu tức giận như thế là đã bị Woongie khiêu khích thành công rồi đấy"

"Chết tiệt! Vậy anh nói xem nên làm gì với anh ta?!"

"Hmm...Woongie, nếu em chịu nói ra thì tôi sẽ nhẹ tay lại với em và không chừng tôi còn có thể nghĩ đến việc tha mạng cho em"

"Trông tôi giống cần anh bố thí cho sự thương xót kinh tởm đó sao?! Muốn bắn thì cứ việc bắn, không cần nói những lời buồn nôn đó nữa"

Giọng nói của Lew vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Hyeongseop lúc này chẳng khác nào đang nhìn kẻ thù không đội trời chung cứ như thể lần này cậu đã thật sự chết tâm trước người này rồi

Hyeongseop liếc mắt nhìn Lew chằm chằm mà không nói gì và cũng chẳng làm gì. Sooncheon đứng bên cạnh mà cũng mất kiên nhẫn theo

"Anh mau làm gì đi chứ?! Còn chừng chờ gì nữa?! Đừng nói là anh thật sự có tình cảm với anh ta nên mới không-"

*Đoàng

Sooncheon chưa hoàn thành câu nói của mình thì một tiếng súng bất ngờ vang lên khiến cậu ta cũng phải giật mình

"Khực!"

Lew nhăn mặt, cậu lấy tay ôm lấy vùng eo bên phải của mình và lùi dần về phía sau cho đến khi lưng chạm tường. Dưới ánh đèn mờ ảo từ cây đèn trên tủ bên cạnh ghế bành, thứ chất lỏng màu đỏ bắt đầu trào ra và thấm đẫm chiếc áo đồng phục cảnh sát, cơn đau đớn dần lan toả ra khắp dây thân kinh trong cơ thể. Lew nghiến chặt răng, tuyệt nhiên không hét lên một tiếng nào nhưng vẻ mặt nhăn nhó cùng với mồ hôi ướt đẫm trên trán và thái dương đủ để chứng minh cơn đau kinh khủng đến thế nào

"Anh ta...thật sự đã bắn mình..."

Lew nhìn vào đôi mắt của người vừa bắn mình, nó lạnh lẽo đến mức suýt chút nữa cậu không nhận ra đối phương là ai

"Tôi đã nói rồi, nếu em chịu ngoan ngoãn nói ra thì tôi đã nhẹ tay với em hơn rồi"

Đến cả giọng nói cũng không còn mang sự dịu dàng vốn có nữa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Sooncheon, người nãy giờ đứng thừ người ra vì kinh ngạc, sau đó cơ thể cậu ta khẽ run lên và một tràn cười sản khoái bật ra từ miệng cậu ta

Sooncheon vỗ liên tục lên vai Hyeongseop - "Trời ạ ngài Điều tra viên! Anh thật sự làm tôi bất ngờ hết lần này đến lần khác đấy!"

Hyeongseop liếc mắt nhìn Sooncheon, anh dùng tay còn lại gạt tay cậu ta ra khỏi vai mình - "Mau lùi lại đi. Cậu đang cản trở tôi đấy, nếu muốn tìm ra vị trí của Park Yejun thì đừng làm phiền tôi"

"À~ Được rồi được rồi mà, tôi không làm phiền ngài Điều tra viên nữa, cứ tự nhiên đi nhé"

Sooncheon giơ hai tay lên rồi tiến về ghế sopha dài thản nhiên ngồi xuống và tiếp tục quan sát diễn biến như đang thưởng thức một bộ phim hấp dẫn

Cơn đau khiến việc hít thở của Lew khó khăn hơn, cậu hít vào và thở ra từng hơi nặng nề. Máu từ vùng eo vẫn đang ồ ạt chảy ra và tạo thành một vũng máu nhỏ dưới sàn nhà, Lew bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng vì mất máu nhiều

"Ư...!"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đau đớn vật vã đến mức này của em đấy, Woongie"

"Ha...Vậy anh chắc phải thấy...hả hê lắm nhỉ?"

"Cũng có một chút, vì tôi thà nhìn em đau đớn dưới tay tôi hơn là kẻ khác"- Hyeongseop mỉm cười - "Nào, giờ thì~ Park Yejun đang ở đâu?"

"Không biết...ha..."

"Đừng trách tôi không cảnh cáo em, chơi đùa với sự kiên nhẫn của tôi là một quyết định cực kỳ sai lầm đấy"

Lew nhếch môi - "Vậy sao? Tôi càng...muốn xem là anh...ức...có thể đi xa đến đâu..."

Hyeongseop im lặng không nói gì nữa, không khí xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của Lew

"Hmm..."- Hyeongseop ngâm lên một tiếng rồi nói - "Quả nhiên là Trung uý Lee, dù cho bị dồn đến đường cùng vẫn không chịu đầu hàng nhỉ? Có hơi phiền phức nhưng đó cũng chính là một trong những điểm cuống hút của em"

"Hừ..."

"Mà~ Dù sao thì nếu em không nói thì cũng không vấn đề gì. Tôi đoán được em giấu Park Yejun ở đâu rồi"

Lew cau mày như không tin vào lời Hyeongseop vừa nói

Hyeongseop nói tiếp - "Đừng nhìn tôi như thế, chúng ta lớn lên cùng nhau và tôi tự tin khi nói rằng tôi là người hiểu em nhất. Thế nên tôi cũng nghĩ ra được vài nơi, có sự giúp đỡ của Hyuk và Hwarang thì việc tìm ra Park Yejun cũng là chuyện sớm muộn"

"Quả nhiên...Koo Bonhyuk cũng có...ha...liên quan đến vụ này và...Hwarang nhất định cũng là do anh...anh đã đưa cậu ta ra ngoài"

Hyeongseop không trả lời mà chỉ nở một cười ngầm thừa nhận

Cảm thấy bộ phim đang dần đến hồi kết, Sooncheon đứng dậy và vươn vai - "Nếu anh đã nói vậy thì chúng ta không cần thiết phải giữ mạng cho Trung uý Lee nữa nhỉ~ Giải quyết anh ta cho xong để còn đi tìm Park Yejun"

Khi Sooncheon toang rút súng muốn bắn chết Lew thì Hyeongseop can lại, vẻ mặt lạnh tanh nhìn Sooncheon

"Chuyện này để tôi làm, cậu đứng sang một bên đi"

"Ồ~ Anh có chắc là anh muốn đích thân làm không? Dù sao tôi nghe nói Trung uý Lee là người anh có tình cảm mà nhỉ, anh nỡ xuống tay ư?"

"Sao lại không~"- Đoạn, Hyeongseop quay sang nhìn Lew rồi hờ hững nói - "Nếu tôi không thể hiện bản thân là một kẻ si tình thì làm sao có thể qua mắt được Trung uý Lee đây"

Lew như chết lặng, từng lời nói lạnh lùng của Hyeongseop như những con dao đâm vào trái tim vốn đã rỉ máu của cậu, dày vò những mảnh tâm can đã vỡ vụn

"Nếu anh đã nói vậy thì...xin mời~"

Sooncheon đứng lùi về sau nhưng vẫn chăm chú quan sát như để chắc chắn rằng Hyeongseop không giở trò gì đó

Lew trơ mắt nhìn họng súng lạnh lẽo hạ cánh ngay vị trí ngực trái của mình, ánh mắt của Hyeongseop loé lên một tia quỷ dị

"Ha...Thật không ngờ anh lại có thể...làm ra những chuyện này..."

"Tôi cũng không ngờ là mình có thể làm được~"

*Đoàng

Ngay khi Hyeongseop vừa dứt lời, tiếng súng lạnh lùng một lần nữa vang lên. Lew hộc máu, lần này cơ thể không chống đỡ được nữa, đôi chân ngã khuỵ, cơ thể ngồi sụp xuống nền đất. Mùi vị như kim loại gỉ sét bốc mùi tanh tưởi trong miệng, Lew cảm nhận cơn đau kinh khủng ngay ngực trái và sức nóng như muốn thiêu đốt cơ thể, hơi thở càng lúc càng yếu đi

"Ối! Bắn thật à~"- Sooncheon giả vờ kinh ngạc - "Mà sao anh không bắn thẳng vào đầu anh ta luôn cho nhanh"

"Tôi đã bắn thẳng vào tim rồi, cấp trên của cậu sẽ không sống được bao lâu nữa đâu"- Đoạn, Hyeongseop đi đến gần và khuỵ một chân xuống, anh vuốt ve gò má tái nhợt của đối phương - "Với lại, tôi cũng không nỡ nhìn gương mặt xinh đẹp này trở thành một đống thịt nát vụn"

"Anh đóng vai kẻ si tình hợp thật đấy, mà vở diễn cũng kết thúc rồi, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi rời khỏi đây thôi"

Lew vẫn gắng gượng trừng mắt nhìn Hyeongseop, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không còn sức để thốt nên lời, cảm giác khó thở khiến tâm trí cậu dần trở nên mơ hồ, đến cả gương mặt của người trước mắt cũng trở nên mờ dần

Hyeongseop chậm rãi cúi xuống hôn lên môi đối phương, một nụ hôn như một lời từ biệt, khoé môi anh khẽ cong lên

"Tạm biệt em, Woongie"

Sau đó, Hyeongseop đứng dậy và cùng Sooncheon rời đi. Ngay khi cả hai đã ngồi trong xe, mồi lửa khi nãy Sooncheon để lại đã bắt đầu cháy lan ra và cả căn nhà chìm ngập trong biển lửa. Hyeongseop đưa mắt nhìn ngọn lửa đang dần nuốt chửng mọi thứ sau đó đánh lái rời đi, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng
2

Bỏ lại cả thế giới của anh



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện