Mặc dù Jaewon đặt tay của hắn lên tay Hanbin nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, cậu có gọi cũng không thấy hắn hồi đáp lại. Hanbin cảm thấy khó hiểu, cậu tự hỏi Jaewon đã tỉnh lại và cố tình giả vờ không nghe thấy hay hành động nắm tay này chỉ là vô thức
Hanbin tính mở miệng gọi một lần nữa thì đột nhiên mí mắt Jaewon khẽ run động và chậm rãi hé mở. Ngay giây phút cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau, trái tim của Hanbin như ngừng đập, cậu điếng người, ánh mắt của "Jaewon" lúc này tràn ngập sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, bàn tay to lớn mon men nắm lấy tay cậu và siết chặt. Cổ tay đau nhức nhối nhưng Hanbin không hề kêu lên một tiếng, nói đúng hơn là không thể thốt nên lời, cổ họng cậu đột nhiên nghẹn ứ lại. Hanbin vẫn đứng yên như pho tượng mặc cho sự sợ hãi bao trùm lấy tâm trí
Ánh mắt này thật sự rất quen thuộc, có đánh chết Hanbin cũng không thể quên được. Đây chính là ánh mắt của nhân cách khác trong Jaewon khi thoát ra ngoài và chiếm quyền điều khiển thân xác
"Jaewon" trưng vẻ mặt vô cảm và không nói gì, gã nhìn Hanbin chằm chằm, thu hết dáng vẻ và biểu cảm của cậu vào mắt hệt như một loài thú đi săn đang thưởng thức dáng vẻ sợ hãi và có phần tuyệt vọng của con mồi trước khi nuốt chúng vào bụng. Đồng tử Hanbin run lẩy bẩy, cậu nhìn thấy một màu đen thẳm trong đôi mắt của người đối diện xoáy sâu vào trong tâm trí Hanbin, cậu muốn thoát khỏi nó nhưng chẳng biết có thứ gì ngăn cản khiến cậu không thể dời mắt đi nơi khác được
"Bác sĩ Oh? Có chuyện gì vậy?"
Vì bị tấm lưng của Hanbin che mất nên hai viên cảnh sát không nhìn thấy hành động nắm tay của Jaewon, họ thấy Hanbin đột nhiên đứng như trời trồng nên mới lên tiếng hỏi. Nhờ có tiếng nói của họ, Hanbin như bừng tỉnh, đến khi cậu hoàn hồn lại thì phát hiện ánh mắt của Jaewon đã trở lại bình thường, lực nắm tay cũng buông lỏng
"Anh...Hanbin?" - Jaewon nửa tỉnh nửa mê nhìn Hanbin, đôi môi khô khốc mấp máy
"Jaewonie...là cậu thật sao?" - Hanbin hỏi ngược lại, dường như cậu vẫn chưa vượt qua cú sốc khi nãy
Jaewon vừa mới tỉnh lại, nghe Hanbin hỏi như thế liền ngơ ra, hắn đáp lại một cách khó khăn - "Anh Hanbin...nói vậy...là sao?"
Hanbin lúc này vẫn chưa hết bối rối, cậu dám chắc vừa nãy mình không hề bị ảo giác, rõ ràng nhân cách khác của Jaewon đã thoát ra ngoài, hơn nữa Hanbin vẫn còn cảm nhận cơn đau nhức nhối còn lưu lại ở cổ tay. Jaewon dường như vẫn chưa nhận ra mình đang nắm tay Hanbin, cậu cũng nhanh chóng gỡ tay hắn ra rồi kéo ống tay áo xuống để che đi vết hằn đỏ trên cổ tay
Hai viên cảnh sát thấy Jaewon đã tỉnh liền vội tới gần Hanbin - "Nghi phạm tỉnh lại khi nào vậy?! Cậu ta không làm gì cậu chứ Bác sĩ Oh?!"
Hanbin mím môi, cậu lắc đầu - "K-Không có gì đâu, Song Jaewon chỉ vừa mới tỉnh lại thôi"
"Anh Hanbin..."
Vừa tỉnh lại, thứ đập vào mắt Jaewon đầu tiên là dáng vẻ kinh ngạc cùng với sự cảnh giác và có phần sợ sệt trong ánh mắt của Hanbin. Jaewon không biết đã có chuyện gì xảy ra trong lúc bản thân mê man, hắn muốn hỏi nhưng lại không thể, cơ thể kiệt quệ khiến hắn không được tỉnh táo
Hanbin hít một hơi sâu tự trấn tĩnh bản thân, trước mắt cậu phải khám lại cho Jaewon đã. Hơn nữa Hanbin cũng không nên để Jaewon biết sự việc vừa rồi vì nó có thể khiến hắn bị kích động
"Jae-Jaewonie, cậu còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không có...nhưng...tôi thấy mệt quá..."
"Cậu buồn ngủ sao?"
"Vâng...nhưng tôi không...muốn ngủ"
"Sao vậy?"
Jaewon không trả lời, nói đúng hơn là hắn không còn sức để nói, cơn buồn ngủ một lần nữa ập đến khiến mí mắt của hắn nặng trĩu. Mặc dù buồn ngủ nhưng Jaewon lại không muốn ngủ, vì hắn sợ mình thiếp đi và khi tỉnh lại, Hanbin sẽ không còn ở đây nữa. Nhưng có cố gắng cách mấy, cuối cùng Jaewon không thể chiến thắng sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ, mi mắt hắn chậm rãi khép lại, trước khi tâm trí hoàn toàn chìm trong mộng mị, Jaewon đã kịp lưu lại dáng vẻ lo lắng của Hanbin
Đột nhiên Jaewon cảm thấy nhẹ lòng, vì nếu Hanbin lo lắng cho hắn, nghĩ là cậu còn để tâm đến hắn và nhất định cậu sẽ còn quay lại
Thấy Jaewon đã ngủ rồi, Hanbin đứng yên nhìn hắn một hồi lâu rồi mới cẩn thận đắp chăn tử tế cho hắn, sau đó cậu lập tức quay người chạy đi mà không nói lời nào, mặc kệ ánh nhìn khó hiểu của hai viên cảnh sát. Hanbin cứ chạy mãi cho đến khi về văn phòng của mình, đôi chân lúc này không còn sức lực nữa, cậu ngồi sụp xuống dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay bắt chéo tự ôm lấy bản thân. Ánh mắt khi nãy của Jaewon thật kinh khủng, Hanbin sợ đến mức xanh mặt, cả người run lẩy bẩy. Nếu không phải Hanbin cố gắng kiềm nén thì cậu đã ngã quỵ ngay trong phòng giam rồi
Hanbin vẫn không tài nào hiểu nổi nhưng cậu có cảm giác bản thân mình chính là mục tiêu và nhân cách khác của Jaewon chỉ đang chơi trò "mèo vờn chuột" với cậu. Chỉ mới vờn thôi cũng đủ khiến Hanbin khiếp sợ rồi, tự hỏi nếu tên đó để lộ móng vuốt của mình thì sẽ còn khủng khiếp đến mức nào nữa
"B-Bình tĩnh nào Oh Hanbin...sẽ không có chuyện gì đâu...bình tĩnh nào..." - Hanbin lẩm bẩm tự trấn an bản thân
Hanbin tuy rất sợ nhưng cậu không phải là người chấp nhận số phận và đứng yên chờ nguy hiểm ập đến. Mà muốn tránh khỏi nguy hiểm thì Hanbin phải là người chủ động trước, cậu cần phải tìm hiểu con người nhân cách khác trong Jaewon từ đó mới cơ sở để dự đoán suy nghĩ và hành động của tên đó
Và muốn làm được chuyện đó thì điều đầu tiên Hanbin cần làm là phải gặp trực tiếp
Nếu không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp, từ giờ trở về sau mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa
———————
Về phần Lew, sau khi