Khi bọn họ cùng rời khỏi nhà hàng, thực khách bên ngoài đã đổi một lượt.
viên Hải Bình thanh toán, Lương Duyệt Nhan đứng sau lưng anh ta.
Cô gái mặc kimono ở bên cửa chờ đứng nhìn một lúc rồi lấy dũng khí đi đến bên cạnh Lương Duyệt nhan.
vươn tay về phía cô, khẽ giọng nói: "Cảm ơn đã ghé qua, mời cô ăn kẹo mận tráng miệng."
Cô gái trẻ dường như đã cố ý chọn một góc đứng khéo léo, ngay cả viên Hải Bình quay đầu lại cũng sẽ không nhìn thấy trong tay cô có cái gì.
Trong lòng bàn tay cô gái xòe ra có hai viên kẹo, phía dưới viên kẹo có đè một tờ giấy.
Lương Duyệt Nhan nhận lấy kẹo, có thể nhìn rõ từng nét bút viết trên tờ giấy, tờ giấy khá mỏng, chắc là xé từ cuốn sổ xuống, còn hơi nhăn, còn thấm cả mồ hôi ướt đẫm.
"Quý khách, chồng của cô từng cùng một người phụ nữ khác đến đây."
Lương Duyệt Nhan rũ mắt không đáp.
Cô gái kia có hơi hoang mang, hành động này rất đường đột có khả năng sẽ khiến cô ấy mất việc, nhưng không biết là có sức mạnh nào thôi thúc khiến cô ấy nhất định phải nói chuyện này cho Lương Duyệt Nhan.
Thấy Lương Duyệt Nhan không có phản ứng gì, cô ấy chỉ có thể vội vàng nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, trở lại bên cạnh cửa, ánh mắt bất an không ngừng nhìn tới nhìn lui.
viên kẹo vẫn còn nhiễm nhiệt độ cơ thể, không biết cô ấy nắm nó bao lâu rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này đã trải qua tâm lý giãy giụa, giằng co.
Lương Duyệt Nhan nhìn về phía cô gái, dùng khẩu hình miệng nói: "Cảm ơn."
Cô gái ấy cuối cùng như được đặc xá, khẽ thở phào một hơi, nghiêm túc nhìn Lương Duyệt Nhan gật đầu.
Tatami, cảnh rừng trúc, đèn lồng mang sắc ấm, tờ giấy, Whiskey trên quầy bar, bờ vai của người đàn ông, tất cả mọi thứ trước mắt đều quay cuồng hỗn loạn, chồng chéo lên nhau rồi lại tách ra về vị trí cũ, giống như một chiếc kính vạn hoa rẻ tiền.
Lương Duyệt Nhan bỏ kính vạn hoa xuống, tất cả đều biến thành màu xám tro.
Màu xám chồng lên nhau, là bóng đêm trước mắt Lương Duyệt Nhan bây giờ.
Có lẽ ăn một bữa đắt đỏ nhưng vẫn không đạt được mục đích nên rốt cuộc cũng khiến viên Hải Bình cảm thấy đau lòng, anh ta chủ động đề nghị muốn đi bộ về nhà.
Lương Duyệt Nhan đồng ý.
Viên hải Bình đi trước cô nửa bước, khoảng cách giữa hai người nhìn rất vi diệu.
Viên Hải Bình muốn nắm tay Lương Duyệt Nhan nhưng động cơ này bị khoảng cách làm cho không thể hoàn thành.
Anh ta muốn thả chậm bước chân, vậy mà người phụ nữ luôn dùng ánh mắt hy vọng nhìn theo mình từ trước đến nay lại bỏ qua cơ hội này.
Có lẽ điều này đã kích phát lòng cảm khái của Viên hải Bình, anh ta cố tình trở nên đầy cảm xúc hơn vào lúc này.
Lúc đi lên cầu vượt, anh ta đột nhiên bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, tình yêu thời sinh viên, hai người đều là mối tình đầu của nhau, cho nên đều chậm nhiệt, ấn tượng sâu nhất chính là cùng nhau đến thư viện mỗi ngày từ lúc mở cửa đến khi đóng cửa, đến sau khi tốt nghiệp Viên Hải Bình đồng hành cùng cô vượt qua những ngày tháng mất đi người thân như thế nào.
Phía dưới cầu vượt là bốn đường ray xe lửa song song, anh ta dừng lại, đặt tay lên hàng rào trước ngực, nhìn xuống xe lửa chạy qua phía dưới, kèm theo giọng nói đầy hoài niệm: "Chúng ta đã từng thường đi dạo ở đây, em nhớ không?"
Lương Duyệt Nhan đứng ở phía sau anh ta, vẫn cách nửa bước như cũ, khuôn mặt không chút thay đổi.
không nói một lời mà nhìn anh ta.
"Chắc chắn em vẫn nhớ rõ." Không nghe thấy câu trả lời, Viên Hải Bình cười gượng hai tiếng: "Trước kia anh thích mặc đồ màu đen nhất, màu đen chỗ nào cũng đẹp nhưng lại không được rạng rỡ."
Lương Duyệt Nhan vô cùng chậm rãi mà vươn tay ra, làm ra một cái tư thế đấy, bàn tay cách lưng Viên hải bình chỉ vài centimet.
"Nếu máu bắn lên quần áo màu đen thì không ai nhìn ra được." Lương Duyệt Nhan nhẹ giọng nói.
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tâm lý em quá u ám! Chính là vì tâm lý em âm u như vậy anh mới không dám cho em đi làm." Viên Hải Bình không kiên nhẫn mà lên tiếng, cắt đứt lời nói tiếp theo của Lương Duyệt Nhan.
Tay cô càng gần lưng viên Hải Bình hơn một chút.
Chỉ cần đẩy một cái, phải, chỉ cần đẩy một cái thôi.
không, lan can quá cao, quá cao, phải ôm chân anh ta mới làm được điều đó.
Lương Duyệt Nhan cắn răng, vị giác phát hiện ra mùi máu tươi.
Đối diện cầu vượt truyền đến tiếng cười đùa của một số học sinh, họ mặc đồng phục của một trường trung học gần đó, vừa mới kết thúc một ngày học tập, họ hào hứng thảo luận về việc nên đến McDonalds hay KFC ăn khuya.
Viên Hải bình quay đầu lại.
Lương Duyệt Nhan thu tay về.
Cô nói: "Em vẫn nhớ rõ.
Ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, anh từng hỏi em trên cây cầu này, anh có thể nắm tay em không."
Viên Hải Bình sờ đầu, "Em còn nhớ sao?"
"Em nhớ, nhớ nhiều hơn anh."
"Năm ấy, tóc em dài đến vai, khi quay đầu lại cười với anh, lúc ấy em đẹp vô cùng.
Đáng tiếc...." Nói đến đây,