"Giết hắn, thuận tiện giết luôn ta, cầu xin ngươi."- No party for Cao Dong(*)
(*) Một ban nhạc Đài Loan.
Bên trên là lời bài hát Tình ca của No Party for Cao Dong.
...
Viên Hồng ngủ một giấc say, ăn bữa sáng Lương Duyệt Nhan chuẩn bị, liếc mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Bà ta kinh ngạc vì hôm nay cô lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mình, dù sao người ngu xuẩn đến đâu cũng có thể cảm giác được Lương Duyệt Nhan vẫn luôn trốn tránh không muốn gặp bà ta.
Lương Duyệt Nhan chuẩn bị bữa sáng là bánh bao đường nâu ăn kèm với cháo kê, Viên Hải Bình nhanh chóng ăn xong, trước khi rời khỏi nhà, anh ta nói với Viên Hồng mình sắp đi công tác nước ngoài mấy ngày.
Hai vợ chồng như đang cãi nhau, sáng sớm Viên Hải Bình không nói câu nào với Lương Duyệt Nhan.
Viên Hồng thì âm thầm sung sướng khi người gặp họa.
Viên Hồng biết rõ tính cách của con trai.
Lương Duyệt Nhan yếu đuối đơn giản sao có thể giữ được anh ta.
Viên Hồng nhịn không được nhớ tới người chồng đầu tiên đã sớm bị bà ta đạp đi kia, bà ta đã không còn nhớ rõ bộ dạng của ông ta và còn cả người "bạn trai" vừa bị bà ta bỏ rơi nữa.
Còn người hiện tại thì chỉ được cái mã ngoài, lên giường ngay cả hai phút cũng không duy trì được.
Viên Hồng nghĩ đến chuyện này lại nổi giận.
Lương Duyệt Nhan đau lau sàn nhà, cô đổ nước tẩy rửa 84 vào xô, Viên Hồng mơ hồ có thể ngửi thấy mùi khí cay mũi.
"Cô để cái xô kia ra xa chút, hôi chết người!" Viên Hồng cất giọng mắng một câu, bà ta nhìn bóng lưng cứng đờ của Lương Duyệt Nhan thì một cơn khoái dâng lên trong lòng.
Có người mà bà ta ghét sợ bà ta.
Ý thức được điều này làm cho Viên Hồng vô cùng hưng phấn, còn hưng phấn hơn cả làm tình.
Nghĩ xa hơn là, bà ta đến thành phố, hành hạ một người phụ nữ có trình độ học vấn cao hơn, giẫm người đó dưới lòng bàn chân.
Nghĩ vậy, Viên Hồng nhếch môi cười, cảm thấy mình uy phong lẫm liệt, không còn gì khiến bà ta sung sướng hơn cả.
Cho nên bà ta quả thật không ngờ Lương Duyệt Nhan sẽ rủ bà ta đi trung tâm thương mại cùng mua quần áo cho Viên Hải Bình.
Lương Duyệt Nhan khi nói lời này, mặt hơi phiếm hồng giống như vui mừng lại có chút mong chờ.
Cô nói không tin vào mắt thẩm mỹ của mình nên muốn cùng mẹ chồng đi mới yên tâm.
Trong mắt Viên Hồng, đây là lấy lòng, đây là hoàn toàn cam chịu và thần phục.
Viên Hồng cười lạnh một tiếng, giống như bố thì mà đồng ý.
Lương Duyệt Nhan vẫn vẻ mặt không thay đổi như mọi khi, cô nói: "10h trung tâm thương mại mở cửa, 10h chúng ta đi."
Bọn họ đi muộn hơn 10 phút thời gian đã hẹn, Viên Hồng đổi hết bộ này đến bộ kia, gần như thử hết quần áo trong đống hành lý của mình.
Lương Duyệt Nhan lặng lẽ ngồi trên sofa đợi bà ta, cuối cùng Viên Hồng chọn một bộ quần áo màu đỏ kết hợp với xanh lá, một bộ đồ khiến bà ta tự tin vào ngoại hình và vóc dáng của mình.
Khoảnh khắc Viên Hồng đi ra khỏi phòng, Lương Duyệt Nhan vừa trả lời xong một tin nhắn, buông điện thoại ra nhìn qua.
Không biết có phải ảo giác hay không, bà ta cảm thấy ánh mắt của Lương Duyệt Nhan dường như mang theo vài phần cười nhạo.
Đặc điểm lớn nhất của một bạo quân hẹp hòi là thích xác nhận quyền uy của mình mọi lúc mọi nơi.
Cơn giận không tên đột nhiên nổi lên trong lòng Viên Hồng, tại sao người phụ nữ này dám nhìn mình như vậy, mình phải cho cô ta biết mặt.
Viên Hồng hùng hổ đi ra cửa, bà ta nói với Lương Duyệt Nhan ngồi trên sofa: "Đi thôi! Mỗi ngày cô đều lười biếng ngồi không!"
Giọng điệu của Viên Hồng rất hung dữ.
Lương Duyệt Nhan nghe bà ta nói thì cầm túi xách lên, đi tới phía