Bệnh viện quân đội số 1 Dương Thành.
Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan đều đã từng đến nơi này.
Hiển nhiên Kinh Tố Đường càng quen thuộc với nơi này hơn, anh đưa Lương Duyệt Nhan từ bãi đậu xe đến những tòa kiến trúc trang nghiêm kia, xuyên qua phòng khám và tòa nhà nội trú là một khu vườn với những bụi cây nhỏ như sơn trà, hoa quế.
Nơi này yên tĩnh không giống như bệnh viện nhộn nhịp.
Có một con dốc rộng rãi giữa khu vườn dẫn đến tòa nhà thứ ba, còn có một tấm biển được cố ý đặt đó như một nơi bí mật.
Các mũi tên chỉ về phía trước và cá từ như "nhà xác", "phòng nghiên cứu pháp y" rất bắt mắt, bệnh nhân đi đến hai tòa đầu tiên để tìm kiếm sự chăm sóc về y tế nên về cơ bản đều không có khả năng đi lạc.
Lương Duyệt Nhan nhắm mắt đi theo phía sau Kinh Tố Đường, trong quá trình đi bộ bọn họ rất ăn ý mà không nói bất cứ cái gì.
Cuối cùng Kinh Tố Đường dừng lại trước một cánh cửa, cánh cửa rất lớn, rộng đến mức có thể để cho bốn người song song đi vào.
"Chúng ta đến rồi." Anh nói với Lương Duyệt Nhan.
Cô gật đầu.
Kinh Tố Đường chỉ đặt tay lên then cửa một cái, cánh cửa kia lập tức mở ra từ bên trong.
Đột nhiên động tĩnh này khiến cho cả hai đều giật mình.
"Luật sư Kinh?" Người mở cửa là một cô gái tóc ngắn đeo kính, "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi đưa một người giúp đỡ đến đây." Kinh Tố Đường đưa Lương Duyệt Nhan đi vào.
"Ai vậy?" Một giọng đàn ông vang lên, người đàn ông để tóc ngắn, trông không lớn tuổi lắm.
Phía sau Kinh Tố Đường chỉ có một mình Lương Duyệt Nhan, "người giúp đỡ" là ai đã rõ ràng.
Anh ta bước đến, trong tay cầm một cái túi để một tờ giấy ướt sũng máu, anh ta cố ý cầm cái túi này đến đây, cau mày đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Ánh mắt này xen lẫn ba phần địch ý và bảy phần thăm dò, người đàn ông không nghĩ đến việc che giấu điều này, mặc dù chuyện này sẽ gây khó chịu nhưng anh ta vẫn cất giọng hỏi với ngữ khí phóng đại: "Cậu nói cô ấy? Ai đấy?"
Lương Duyệt Nhan mặc một chiếc váy cotton màu đen, sắc mặt không chút thay đổi đứng phía sau Kinh Tố Đường, cúi đầu, không giao tiếp bằng ánh mắt với bất cứ ai ở đây, cô đặc biệt không phù hợp với không gian này.
"Luật sư Kinh, trước đây anh chưa từng nói qua..." Cô gái tóc ngắn rất nhanh nhìn Lương Duyệt Nhan một cái, khó xử nói.
"Đã nói rồi, nói với lão đại của hai người." Kinh Tố Đường bình tĩnh trả lời người đàn ông kia, chuyển ánh mắt về phía cô gái tóc ngắn đeo kính: "Hai người không phải cần một nhà hóa học sao? Thi Linh, là cô nói với tôi."
"Tôi..." Khiêu chiến với trí nhớ của luật sư là một ý tưởng không thực tế, Thi Linh bất lực nhìn về phía sau.
Không gian đằng sau cánh cửa trông rất lớn nhưng lại không có nhiều người, trong đó có rất nhiều hộp và đồ đạc được chất đống hỗn loạn, chỉ để lại một con đường dẫn đến hành lang sâu thẳm.
Trên tường treo một cái đồng hồ điện tử, thời gian hiển thị chính xác đến từng giây, còn có một đèn báo động ở dưới đồng hồ, là thứ thường thấy trong phim hình sự.
Lương Duyệt Nhan nhanh chóng phát hiện trên mặt đất có dấu bánh xe đẩy có quỹ đạo.
Xung quanh thì sạch sẽ, còn quỹ đạo rỉ sét này dường như không thể xóa bằng những chất tẩy rửa thông thường.
Chất tẩy rửa ở đây có mùi rất mạnh, không phải chất khử trùng thông thường, thậm chí còn khó chịu hơn cả trong khu nội trú bệnh viện.
Không biết sao vết bánh xe đó có vẻ lộn xộn, giống như chiếc xe đẩy khó kiểm soát, chỉ cần không chú ý sẽ đi lệch khỏi quỹ đạo.
Là một thứ gì nặng sao? Lương Duyệt Nhan nhìn chằm chằm quỹ đạo trên mặt đất, sau đó cô nhìn thấy một đôi giày màu đen, nhìn lên trên thì thấy một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt không mấy thân thiện.
Người phụ nữ ấy có mái tóc đen được chải gọn gàng tỉ mỉ, đeo kính gọng đen, đường nét ngũ quan hơi sâu, mang vài phần sắc bén.
Người mà Thi Linh nhìn chính là cô ấy.
"Luật sư Kinh, lần nói chuyện trước tôi đã nói rõ với anh, chúng tôi không cần bất kỳ người nào giúp đỡ." Câu này do người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa nói.
Khí thế của cô ấy rất mạnh, vừa nhìn là biết là người đứng đầu lĩnh vực này, nắm quyền sinh sát.
Cô ấy chỉ cần đứng đó, thậm chí không cần nói chuyện đã có thể thu hút sự chú ý và tôn trọng của tất cả mọi người từ sâu bên trong cơ thể như một miếng nam châm.
Lương Duyệt Nhan không khống chế được bản thân, chỉ có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn cô ấy.
"Cô sẽ cần cô ấy." Kinh Tố Đường nói: "Cô ấy là Lương Duyệt Nhan, chủ sở hữu bằng sáng chế của Fluorit."
"Cái gì?" Người phụ nữ nói, cô ấy hỏi: "Cô Lương Duyệt Nhan, xin hỏi bây giờ cô đang làm ở đâu?"
Lương Duyệt Nhan thành thật trả lời: "Tôi đang làm bà nội trợ."
Người đàn ông tóc ngắn lúc đầu suýt nữa thì phát ra tiếng cười nhạo.
Người phụ nữ kia áp chế lửa giận, nói: "Luật sư Kinh, tôi yêu cầu anh nghiêm túc với công việc của chúng tôi."
"Pháp y Yến, tôi cũng muốn mời cô nghiêm túc xem xét mấy vụ án kia, ít nhất có thể