Edit: Cigarred
"Tính xâm phạm là một linh hồn sát nhân." - Đức mẹ.
...
Tranh luận luôn luôn tồn tại.
Mặc dù có những thủ pháp tinh vi và chi tiết trong tất cả các khía cạnh của tình tiết vụ án nhưng ở cấp bậc của pháp y và cảnh sát, nếu không có bằng chứng vững chắc thì rất khó để thay đổi hướng điều tra đã được xác định.
Cảnh sát đến từ Hải Thành hiểu rõ điều này, Yến Xuân Hòa đứng dậy đưa vị cảnh sát ra ngoài, cô ấy nói: "Chuyện này tôi không thể cho anh bất kỳ kết luận chắc chắn nào, thật sự rất xin lỗi."
Kinh Tố Đường muốn cùng đi ra ngoài, khi xoay người anh lại trộm nhìn Lương Duyệt Nhan một cái.
Thi Linh nói với cô cái gì đó, bọn họ lập tức đứng dậy đi vào trong phòng kính chưa được bật đèn ở góc, Lương Duyệt Nhan đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt hàng mày.
Cô cũng không trang điểm, lông mày và đôi mắt đen tự nhiên thể hiện khí chất sắc bén.
Đèn bật lên, Lương Duyệt Nhan giúp Thi Linh đặt dụng cụ lên bàn.
Lâm Kỳ dọn dẹp bên trong, sau đó hướng dẫn Lương Duyệt Nhan cách sử dụng.
Cô gật đầu, ánh mắt dừng lại qua hai người Thi Linh và Lâm Kỳ, từ hàng mày hơi nhíu lại của cô có thể thấy rằng cô vô cùng tập trung.
Nhịp tim trở nên bất thường, giống như ngày hôm qua ở trong thang máy.
Kinh Tố Đường quy việc này là do say rượu.
Kinh Tố Đường có chừng mực đi đến cuối hành lang cách Yến Xuân Hòa và người kia một chút, anh châm một điếu thuốc, rồi bỏ bật lửa màu xanh vào lại trong túi áo khoác.
Yến Xuân Hòa cuối cùng bắt tay với vị cảnh sát Hải Thành, người cảnh sát gật đầu với Kinh Tố Đường rồi rời đi.
Yến Xuân Hòa lấy ra một bao thuốc Camel (thương hiệu thuốc lá), châm lửa rồi đi đến trước mặt Kinh Tố Đường.
"Định làm thế nào?" Kinh Tố Đường hỏi.
"Hai khả năng."
"Cô cảm thấy...!vụ việc này thế nào?" Kinh Tố Đường rũ mắt, vẩy tàn thuốc ở trên thùng rác, tránh để Yến Xuân Hòa có thể nhìn thấy sự thăm dò trên mặt anh.
Gần đây Lương Duyệt Nhan làm cho anh đối với năng lực khống chế nét mặt của mình sinh ra hoài nghi không nhỏ.
Yến Xuân Hòa tự nhiên không phát hiện ra sự mất tự nhiên của anh, cô ấy trả lời: "Lâm Kỳ hiếm khi nói đúng một điều.
Nếu đó là cướp thì nhiều nhất chỉ đâm chết người, rất ít khi nghĩ đến việc cắt cổ họng.
Nói cho cùng cũng chỉ là kinh nghiệm làm nghề này mà thôi, không phải mọi lý luận đều đúng, cũng không chứng minh được gì."
Kinh Tố Đường biết cô ấy chỉ về hướng giết người vì thù.
"Vết cắt sâu như vậy cũng không biết rốt cuộc là ghét người kia đến mức nào." Yến Xuân Hòa hít một hơi thuốc, thuốc đi qua phổi, thở ra một đường khói mờ ảo.
Lại một lần nữa, dáng vẻ khó nhìn ra được cảm xúc của Lương Duyệt Nhan lại lần nữa hiện lên trong đầu Kinh Tố Đường.
"Cô không định giúp sao?"
"Tôi có thể giúp được cái gì?" Yến Xuân Hòa cười nhạt: "Lại nói, tôi chỉ làm những chuyện mình chắc chắn.
Cũng không phải anh không biết.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||
Kinh Tố Đường trừng mắt nhìn.
Khả năng kiểm soát biểu cảm dường như đã trở lại.
"Tôi không thể nào biết rõ hơn, pháp y Yến." Anh dập tắt tàn thuốc.
"Dù sao cũng có người tới giúp anh, không phải sao?" Yến Xuân Hòa nhìn về phía cánh cửa phòng nghiên cứu pháp y kia, tầm mắt di chuyển, cố ý vô tình nhìn Kinh Tố Đường một cái, "Vui lên đi."
Kinh Tố Đường nhanh chóng đáp: "Tôi đã rất vui rồi."
Thi Linh đi ra từ cánh cửa kia, nhìn thấy hai người này đang hòa hợp mà hút thuốc, lộ ra vẻ mặt "Hóa ra hai người đang lười biếng ở đây": "Chị Tiểu