Chị Lương hôm nay đến muộn hơn ngày thường, nhưng may mắn Thi Linh hôm nay theo lão đại ra ngoài học, hơn nữa luật sư Kinh cũng có việc không tới, cho nên phòng nghiên cứu hôm nay chỉ có hai người là cô và mình.
Lâm Kỳ nghĩ, thật may mắn.
Lương Duyệt Nhan ngồi một mình trong căn phòng kính đó, cô đang viết gì đó trong sổ tay, viết rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi dòng chữ đều nhau, nhìn rất gọn gàng, dày đặc chữ, Lâm Kỳ muốn nhìn trộm nhưng ngoại trừ một vài dòng giống như phương trình hóa học ra thì anh ta không bao giờ nhìn rõ được những chữ đó là gì.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Duyệt Nhan chỉ nhìn lướt qua màn hình một cái sau đó động tác chợt dừng lại.
Sắc mặt cô thay đổi không nhiều nhưng Lâm Kỳ rõ ràng cảm nhận được cơn giận của Lương Duyệt Nhan.
Cô cúp máy, gửi một tin nhắn đi, đối phương nhắn lại, cô lại nhắn lại lần nữa.
"Cạch" một tiếng, di động bị cô để mạnh lên bàn.
Lương Duyệt Nhan nắm tay lại rồi buông ra, sau đó qua loa viết mấy chữ rồi dừng lại.
Cô xé tờ giấy đó xuống, vò lại.
"Anh nhìn cái gì?" Một câu hỏi lạnh lùng vang lên.
Lâm Kỳ kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trên chỗ ngồi.
"Không có..." Lâm Kỳ trả lời thiếu tự tin.
"Nếu rảnh rỗi thì đến đây giúp tôi." Lương Duyệt Nhan nói: "Tôi phải làm thí nghiệm."
"Sao còn dữ hơn cả lão đại vậy..." Lâm Kỳ tự nói những lời này với mình, anh ta không để cho Lương Duyệt Nhan nghe được, ngoài miệng không tình nguyện đáp, nhưng tốc độ đứng dậy đi qua không chậm chạp chút nào: "Đến đây."
Lương Duyệt Nhan từ sau khi cúp cuộc gọi kia thì tràn ngập tính công kích.
Lâm Kỳ cảm thấy vậy.
Rốt cuộc là ai khiến cô tức giận đến như vậy? Lâm Kỳ không nghĩ ra, nhưng dáng vẻ tức giận của Lương Duyệt Nhan rất mới lạ, thậm chí hấp dẫn, Lâm Kỳ căn bản không thể rời mắt được.
Mãi cho đến khi Lương Duyệt Nhan đưa một chiếc mặt nạ phòng độc qua.
"Cô tìm thấy ở đâu vậy?" Lâm Kỳ kinh ngạc, bọn họ đã rất lâu không dùng thứ này, nơi này tổng cộng chỉ có hai cái, hơn nữa không biết đã vứt ở đâu rồi.
"Sao phải dùng cái này?"
Lương Duyệt Nhan không để ý đến anh ta, tự đeo mặt nạ phòng độc lên.
"Chị Lương."
Lâm Kỳ phát hiện rất khó để nói chuyện qua mặt nạ phòng độc.
"Nói." Lương Duyệt Nhan mở đèn khí đốt lên, động tác vốn nên khiến người ta lo lắng đề phòng, cô làm tựa như một người dạy thú bình tĩnh trong rạp xiếc hỗn loạn, Lâm Kỳ tưởng tượng rất nhiều lần khi cô cầm roi da.
"Cô có cảm thấy chúng ta giống độc sư tuyệt mệnh không?" Lâm Kỳ vừa đùa vừa hỏi.
"Anh cũng có thể nói như vậy." Lương Duyệt Nhan dừng một chút, cô nói.
"..."
Ý lạnh dâng lên trong lòng Lâm Kỳ, biến thành một loại ngứa ngáy không có nơi nào phát tiết.
Từ trước đến nay Lương Duyệt Nhan luôn bình tĩnh, cô không bao giờ nói đùa, Lâm Kỳ đã phát hiện ra điều này ngay từ lần đầu gặp cô.
Anh ta không biết Lương Duyệt Nhan có thể làm gì, nhưng anh