Edit: Cigarred
(*) Roulette là một trò chơi đánh bạc thông dụng nhất trong các Sòng bạc hay Sòng bạc trực tuyến.
Roulette theo tiếng Pháp có nghĩa là "cái bánh xe nhỏ".
"Phàm là kẻ điên đều có một sức mạnh khổng lồ không biết đến từ đâu." - Không có người sống sót của Agatha Christie.
...
Trong phòng thí nghiệm yên tính đến nỗi chỉ còn tiếng dụng cụ thủy tinh va đập nhẹ nhàng.
Trong một ống nghiệm khác, sau khi trộn rượu nền và một loại rượu phụ khác thì thu được chất lỏng trong suốt, không màu.
Lương Duyệt Nhan suy nghĩ một chút, cô nhanh chóng viết một dòng vào sổ tay, cô viết rất nguệch ngoạc, Lâm Kỳ chỉ có thể nhận ra mấy chữ "ma túy tổng hợp trái phép", "phản ứng ma túy", "uống", "tiêm".
Lâm Kỳ không tìm thấy chia niêm phong nào sạch sẽ, chỉ có vài ống tiêm dùng một lần trước đó anh ta mang đến hiện trường, anh ta hơi xấu hổ nói: "Xin lỗi, chị Lương, tôi đến bệnh viện hỏi một chút."
Lương Duyệt Nhan lắc đầu: "Không sao, có thể dùng tạm." Chất lỏng tạm thời bị rút ra để vào ống tiêm, Lương Duyệt Nhan đánh dấu ông kim bằng bút màu sắc khác nhau, không phải viết chữ, cô trực tiếp sử dụng bút đánh dấu để nhanh chóng tô nhãn.
"Tại sao?"
"Công nghiệp thường dùng màu sắc để xác định, để giữ bí mật công thức.
Hơn nữa..." Lương Duyệt Nhan nói, cô cong ngón trỏ gõ vào mặt nạ của Lâm Kỳ, xương ngón tay của cô như gõ thẳng lên trán anh ta, "Nhiều lúc anh không thể nhìn rõ chữ nhưng có thể nhìn thấy màu sắc."
"À." Lâm Kỳ cái hiểu cái không đáp.
Sau đó cô hỏi câu gì đó, Lâm Kỳ không nghe rõ.
Anh ta đưa tay tháo mặt nạ ra.
"Nghẹn rồi phải không? Mặt đỏ như vậy." Lương Duyệt Nhan cũng tháo mặt nạ phòng độc ra, mồ hôi dày đặc đọng lại trên má cô, cô nói.
"Không có." Lâm Kỳ nói: "Vừa nãy chị Lương nói cái gì?"
Lương Duyệt Nhan nhìn Lâm Kỳ, cô lặp lại một lần nữa: "Tôi hỏi, anh có tiêm vào tĩnh mạch không?"
Lâm Kỳ do dự một chút, thật ra anh ta không cần trả lời, phản ứng của anh ta ở trước mặt Lương Duyệt Nhan đã là đáp án rồi.
Lương Duyệt Nhan cầm một ống tiêm có màu sắc đánh dấu, ống dung dịch vừa được chế tạo từ phòng thí nghiệm này, đung đưa trước mặt Lâm Kỳ.
Anh ta nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ trong mắt cô, như thể cô đang làm một việc mà cô đã chờ đợi từ lâu.
"Cô...!Cô muốn làm gì?" Lâm Kỳ lắp bắp hỏi.
Lương Duyệt Nhan mở cánh tay anh ta ra, tĩnh mạch màu xanh tím trên da nhợt nhạt giống như đường núi có hướng đi rõ ràng, đích đến là trái tim điên cuồng của cô.
"!"
Nếu nói vừa rồi chỉ là một dự cảm nguy hiểm thì bây giờ là những ý nghĩ kỳ lạ, gần như là mối nguy hiểm thật sự được triệu hồi bằng nghi thức long trọng nhất.
"Chị Lương...!cô muốn tiêm cho ai?" Lâm Kỳ hỏi một câu rất ngu ngốc.
"Tiêm cho tôi." Lương Duyệt Nhan nói.
"Chị Lương, chúng ta đừng đùa như vậy." Lâm Kỳ lùi về sau một bước, xua tay: "Lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì tính lên đầu ai."
"Liều lượng và mức độ hấp thu bằng miệng rất khó nắm bắt.
Chỉ có tiêm là hiệu quả nhất."
"Không phải nguyên nhân này...!Vì sao lại muốn vậy chứ..."
"Tôi cần thí nghiệm."
"Thí nghiệm lên bản thân mình sao?"
"Tôi đã tính toán rồi, chỉ cần 1ml, liều lượng rất nhỏ." Lương Duyệt Nhan rút ống tiêm từ dưới bàn ra, có trời mới biết cô đã chuẩn bị từ khi nào, "Tôi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Giúp tôi."
"Tôi...!Tôi không..." Lâm Kỳ gấp đến độ xua tay liên tục: "Tôi không có ý như vậy!"
"Đúng rồi, tôi còn cần anh ở bên cạnh tôi.
Ghi lại tất cả những gì tôi làm trong tám tiếng tiếp theo, đó là dữ liệu thí nghiệm hợp lệ." Lương Duyệt Nhan lấy ra một bảng biểu mẫu từ sổ tay rồi đưa cho Lâm Kỳ, cô nhướng mày nói: "Cho như đó là bằng chứng có thể ra tòa."
"Không phải.
Chị Lương, cô chuẩn bị tất cả rồi sao?"
"Ừm."
"Đây không đúng, chúng ta không nên làm như vậy.
Sẽ xảy ra chuyện!"
"Sẽ không."
"Lão đại biết sẽ giết chúng ta!"
"Anh không nói, tôi không nói, có ai biết được?" Lương Duyệt Nhan nhẹ giọng hỏi.
Lâm Kỳ dừng một chút, phục hồi lại tinh thần.
"Không không..."
"Phải như thế nào anh mới đồng ý giúp tôi?" Lương Duyệt Nhan đi về phía trước, toàn thân Lâm Kỳ đều là sơ hở, chỉ cần tấn công vào chỗ mỏng manh nhất là có thể khiến anh ta đi vào khuôn khổ.
Đôi mắt kia của cô, cái gì cũng nhìn thấu, cái gì cô cũng biết.
"Tôi không..." Hơi thở của Lâm Kỳ đột nhiên nhanh hơn, anh ta nói lắp, sự dao động của anh ta đều nằm trong đáy mắt của Lương Duyệt Nhan.
"Anh muốn làm gì với tôi, hay là muốn tôi làm gì với anh." Lương Duyệt Nhan nói, Lâm Kỳ cảm thấy cô đang đọc bùa chú để mình ngoan ngoãn, "Ngày mai tôi sẽ không nhớ gì."
"Tôi không có ý này..." Lâm Kỳ nói.
"Ồ?" Lương Duyệt Nhan ngẩng đầu, cô tò mò hỏi: "Vậy anh đang chờ mong điều gì?"
Lâm Kỳ không nói, anh ta chật vật rời mắt đi.
Ánh mắt Lương Duyệt Nhan khiến người ta căng thẳng, nhưng lại mơ hồ gợi lên dục vọng cố ý che giấu của anh ta.
"Lâm Kỳ, thời gian của tôi không có nhiều, đừng lãng phí thời gian của tôi."
"Tại sao phải vội vàng như thế?" Lâm Kỳ lẩm bẩm hỏi: "Tại sao nhất định phải làm như vậy?"
Sắc mặt Lương Duyệt Nhan lúc này trở nên rất ngưng trọng, cô nói: "Bởi vì tôi cần thực hiện một lời hứa, rất quan trọng."
Lương Duyệt Nhan nói từng câu từng chữ: "Tôi nhất định phải làm được."
...
Lương Duyệt Nhan không nhận điện thoại, Lâm Kỳ cũng vậy.
Rốt cuộc bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Kinh Tố Đường nắm chặt điện thoại, liên tục vượt qua hai chiếc