"Sắc trời này, chậc chậc, không ổn.
Ôi, a!" Gió thổi cát bụi bay tung tóe vào miệng người đàn ông.
"Mẹ kiếp, thật sự, có giống cơn bão gì mấy năm trước không?"
"Là Wilson, ngu ngốc." Năm đó có một cơn bão mạnh.
Viên Hải Bình nhớ rõ một năm trước khi con mình ra đời, Lương Duyệt Nhan ngã trên đường đi làm về, gọi cho anh 20 lần, về đến nhà anh ta mắng cô một trận.
Cuối cùng cô từ chức như mong muốn của anh ta, sẽ không ngã bên ngoài nữa, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh ta.
Anh ta cảm thấy mình đã làm một chuyện vĩ đại vì con trai mình.
Mấy ngày nay anh Đăng hay rảnh rỗi hỏi về Lương Duyệt Nhan.
Anh ta không muốn nói nhiều, điện thoại thậm chí không có hình ảnh của cô.
Tuy nhiên theo câu hỏi của anh Đăng, anh cũng nhớ đến không ít chuyện trước đây.
Anh Đăng nói, gia đình rất quan trọng, anh ta gật đầu, anh ta thầm bổ sung thêm một câu.
Phu phụ cương(*).
(Mối quan hệ giữa vợ - chồng)
Nghe người xuống xe trước nói vậy, Viên Hải Bình cũng xuống xe, xe dừng lại trước cổng vòm bằng đá viết "Phố Vụ".
Anh ta nhìn bầu trời qua cổng vòm, trong đám mây dày đặc có tia chớp lóe lên mấy cái, Viên Hải Bình nhún vai theo bản năng, cùng tiếng sấm truyền đến là tiếng cười nhạo của Diệp Tư Lan.
"Anh..." Viên Hải Bình nói một chữ.
Diệp Tư Lan liền dừng lại, nhìn qua, ánh mắt như lưỡi dao: "Tôi làm sao?"
Viên Hải Bình nuốt những thứ muốn nói vào trong bụng.
Kiếm chuyện với lão Diệp là tự khảo nghiệm bản thân, cuộc sống luôn đầy thử thách, bản thân không thể để cảm xúc chi phối được.
Anh ta nhanh chóng thuyết phục bản thân, thậm chí bắt đầu tự hào về sự hiểu biết của mình.
Viên Hải Bình lúc này mới ý thức được mình đã đến nơi nào.
Đây là phố Vụ trong lời đồn.
Phố Nội là trung tâm của phố Vụ, thật sự có một con đường tên là phố Vụ, bản thân nó được giới hạn bởi hai cổng vòm bằng đá có chữ phố Vụ ở hai đầu đường.
Câu đối thứ nhất trên cổng vòm là "Tích đức tu hành cầu Nại Hà cũng dễ qua", câu bên dưới là "Tham lam tạo nghiệt khó thoát núi cao đao nhọn".
Không ai nhớ rõ những dòng chữ này nhiều năm như vậy mọc lên vì điều gì, năm tháng trôi qua, khuôn mặt điêu khắc trên tảng đá mơ hồ, chân tay không trọn vẹn, bỗng dưng nhìn lại không phân biệt rõ là Chung Quỳ bắt quỷ hay đạo sĩ chém họa bì.
Trên đường ngoại trừ bọn họ thì không có người đi bộ nào khác, đi qua cổng vòm, có một cảm giác kỳ lạ như xuyên qua nhân gian và âm phủ.
Chỉ là một con đường không có người qua, đoàn người đi vào một tòa nhà bình thường, thang máy chậm rãi chạy xuống, cảm giác không trọng lượng kéo dài gần 1 phút, trên thang máy chỉ có hai nút "U", "L".
Thực ra cũng không biết bên dưới có bao nhiêu tầng ngầm.
Mãi đến khi cánh cửa kim loại mở ra, mọi thứ bên trong đều hào nhoáng lộng lẫy hiện ra trước mắt bọn họ.
Mái vòm gothic được chống đỡ bởi cột đá chạm khắc con thủy quái bốn chân, nước chảy ra từ cái miệng há to của thủy quái, không khí lạnh lẽo của mạch nước ngầm tỏa ra, trong hang động dưới lòng đất này tràn ngập hơi thở mát lạnh.
Những người mặc áo sơ mi trắng và vest đen mỏng đang cầm cuốn sổ da rắn, hoặc cầm khay bạc đi xung quanh thủy quái.
Một người trong số họ sải bước đến bên Kinh Văn Đăng, dáng người của người mẫu nam, cà vạt lụa màu xám bạc kẹp một chiếc kẹp đầu sư tử vàng rực rỡ, tay áo dài gấp hai lần lên, lộ ra cơ bắp rõ ràng, xét về chiều cao thì anh ta cao hơn Kinh Văn Đăng, khi bước đến gần ông ta anh ta kín đáo khom lưng, giữ tư thế thấp kém.
Anh ta chào hỏi Kinh Văn Đăng và Diệp Tư Lan, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí còn không quên đám người phía sau: "Anh Kinh, anh Diệp, xin chào mọi người.
Hôm nay đến sớm vậy, chưa kịp lên trên tiếp đón mọi người, thật không phải.
Hôm nay lượt rượu thứ nhất tính cho tôi."
"Đây là về nhà, A Bân, ở nhà thì không có nhiều quy củ." Kinh Văn Đăng thoải mái nói.
"Anh Kinh, hôm nay các anh em muốn chơi thế nào?" Người quản lý tên A Bân nói.
Nói xong lại ghé đến bên tai Kinh Văn Đăng nói mấy câu, ông ta nở nụ cười nghiền ngẫm: "Cứ như vậy đi.
Cậu sắp xếp thì tôi yên tâm rồi."
Kinh Văn Đăng gọi anh ta lại: "Tìm chỗ lớn một chút, yên tĩnh một chút, muốn nói chuyện."
A Bân chuẩn bị cho họ một phòng riêng giống như phòng biểu diễn nhỏ có cả quầy bar, sân khấu với bậc thang đi xuống như có thể chứa toàn bộ dàn nhạc giao hưởng.
Cánh cửa đóng chặt, những người bên trong nghe thấy tiếng giày cao gót lộn xộn nhẹ nhàng từ xa đến gần, gợi lên nỗi ngứa ngáy.
Một người phụ nữ mặc cùng trang phục với A Bân đi vào, ngoại trừ kẹp cà vạt đầu huơu vàng của cô ta ra.
Cô ta dùng ngón trỏ gõ cửa, giọng điệu trịnh trọng giống như mang đến báu vật có một không hai đến: "Anh Kinh, đến rồi."
Đám đàn ông ngồi trong phòng thu lại nụ cười, ra vẻ đạo mạo nhìn làn