Lương Duyệt Nhan đi ngang qua trước mặt A Bân, tiến gần về phía bọn họ, lúc này Viên Hải Bình đứng lên như từ trong mộng, đứng không vững, vẫy tay với cô hai lần.
Lương Duyệt Nhan không liếc mắt nhìn anh ta cái nào, thoải mái đi qua nửa phòng, một phòng đầy động vật ăn tạp, ngay cả hô hấp cũng tỏa ra mùi hôi thối, niềm vui sống dựa vào việc chà đạp thân thể của người khác, phá hủy cuộc đời người khác, nghĩ rằng mặc quần áo của con người thì có thể trở thành con người.
Nhưng người mà cô gọi là chồng cũng đang là một con quỷ ở đó.
Cô đi đến trước mặt Kinh Văn Đăng, ông ta đưa tay về phía cô, tư thế vô cùng thân thiện, cô nắm lấy, giống như cầm một con vật máu lạnh đầy lạnh lẽo.
Lương Duyệt Nhan cảm thấy ghê tởm.
Ghê tởm là ngòi nổ châm ngòi cho cơn giận dữ.
Bọn chúng nên chết trên đường phố, máu thịt trộn lẫn với bùn đất mà biến mất.
Thủy ngân.
Mercury Fulminate.
Bột màu xám bạc.
Tinh thể màu trắng sẽ thu được khi độ chính xác của thiết bị đủ cao.
Nó có độc tính cao, trong quá trình điều chế phải đeo mặt nạ phòng độc, thủy ngân nhạy cảm với độ rung, nhiệt độ và ma sát, nên thường được sử dụng trong kíp nổ của súng.
(Thủy ngân (II) Fulminat khác với thủy ngân thường.)
Mục đích không phải sử dụng để giết người, nó chỉ là một cách giúp trấn định.
Bình tĩnh.
"Nghe danh đã lâu, Hải Bình luôn nhắc đến tên cô.
Hôm nay trăm nghe không bằng một thấy."
"Trước kia cũng từng làm ở Đông Ngô, xem như là người nhà của chúng ta." Kinh Văn Đăng thân thiết nói, sau đó ông ta cất cao giọng nói với mọi người trong phòng: "Các cậu đấy, cũng phải giống như Hải Bình, sau này có gia đình nhỏ cũng đừng quên đại gia đình chúng ta."
Trong tiếng khen ngợi, Kinh Văn Đăng một lần nữa nhìn về phía Lương Duyệt Nhan, vẻ mặt không giọng sóng của cô khiến người ta chán ghét, dáng vẻ như đang chê cười người khác, ông ta hận không thể tát một cái, hung hăng đánh vỡ lớp ngụy trang này của cô, dạy dỗ cô, khiến cô sợ hãi.
Nhà triết học từng nói rằng roi và kẹo có thể thuần hóa tất cả mọi người trên thế giới.
Kinh Văn Đăng cười ôn hòa hỏi: "Viên phu nhân làm việc gì, là người ở đâu đến?"
"Tôi ở nhà làm nội trợ, đương nhiên là từ trong nhà đến." Lương Duyệt Nhan trả lời ngắn gọn.
Tầm mắt giao nhau giống như lưỡi dao mãnh liệt chém giết.
Muốn san bằng phố Vụ cần đến 400 gam thủy ngân, không 500 gam.
Mang theo đủ rồi.
Nó ở trong túi, không nặng, vừa đủ.
Bình tĩnh lại.
Viên Hải Bình ho một tiếng, nói năng không rõ ràng lắm, còn muốn giả bộ tỉnh táo: "Nhìn kìa, anh Đăng, phụ nữ nói năng không đầu không cuối.
Chúng tôi ở trong tiểu khu Duyệt Dương."
"Trước kia tôi cũng ở đó, cùng người nhà của tôi." Kinh Văn Đăng nói.
"Tiểu khu kia quá nát." Lương Duyệt Nhan đột nhiên nói, cô nhìn thẳng vào ông ta: "Ông cũng biết, đúng không?"
"Haha." Kinh Văng Đăng hơi kinh ngạc, a đến tiếng thứ hai thì dùng sức vỗ mông Sở Sở, cô ta phát ra tiếng kêu vừa sợ vừa to: "Viên phu nhân còn trực tiếp hơn tưởng tượng của tôi."
Xuống địa ngục đi, bây giờ chỉ cần ném túi xuống đất, đơn giản bùm một tiếng, tất cả đều kết thúc.
Không.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh lại.
"Viên phu nhân, tôi giúp cô cầm túi nhé?" Một người khác bên cạnh Kinh Văn Đăng chắp tay sau lưng nói với cô, rõ ràng là thỉnh cầu lại dùng giọng điệu từ trên cao nhìn xuống nói ra như uy hiếp.
Dáng người hắn trong áo sơ mi và quần âu gầy gò, thể hiện một loại được đào tạo chuyên nghiệp, nghiễm nhiên là một người quen diễn vai mặt đen bên cạnh Kinh Văn Đăng.
(Trong kinh kịch TQ, mặt đen là vai phản diện, mặt trắng là vai người tốt.)
"Không cần, cảm ơn.
Tôi sẽ sớm rời đi, không làm phiền các vị vui vẻ." Lương Duyệt Nhan nhìn lướt qua bàn tay anh ta duỗi tới, mu bàn tay nhăn nhúm, đen đúa, cacbon hóa nhẹ, giống như bị axit mạnh ăn mòn.
Axit mạnh, Lương Duyệt Nhan chớp chớp mắt, cô hỏi: "Xưng hô thế nào?"
"Nghe xem, đây là ý gì?" Người nọ cười như không cười nhìn chằm chằm Viên Hải Bình, đúng anh ta khinh thường Viên Hải Bình, hơn nữa cũng không che giấu: "Luôn nhắc đến vợ anh về anh Đăng nhưng lại không nhắc đến anh Diệp của anh sao?"
Viên Hải Bình gượng cười một tiếng.
Lương Duyệt Nhan lặp lại, giống như khó lắm mới thấy hứng thú với một chuyện nào đó: "Anh Diệp?"
"Diệp Tư Lan." Kinh Văn Đăng cười nói: "Lão Diệp là huynh đệ lâu nhất của tôi.
Tính cách không tốt, tâm địa không xấu."
Viên Hải Bình ra vẻ nịnh nọt, ở bên cạnh vuốt mông ngựa theo lời của Kinh Văn Đăng, mặt anh ta đỏ bừng mặt,say rượu nên không tự nhiên lớn tiếng nói: "Anh Diệp lợi hại, là nhân viên nòng cốt, năng lực chuyên môn mạnh, chống đỡ nửa bầu trời Đông Ngô chúng ta..."
"Câm miệng!" Diệp Tư Lan nghe thấy lời này thì sắc mặt càng không vui, anh ta liếc nhìn Lương