Khoảng cách từ cổng tiểu khu đến tòa nhà nơi cô ở không xa, cô đi bộ trong thời gian dài.
Khi tia chớp rơi xuống như thể sẽ đánh lên người cô, nhưng lại đáng tiếc tách ra.
Mưa làm cho bước đi trở nên nặng nề hơn.
Viên Hải Bình gần như treo trên người cô, mùi rượu phả vào mặt cô, một người đàn ông không tốn chút sức lực nào mà vẫn thở hổn hển.
Một lát sau, anh ta gầm gừ một tiếng, thức ăn và rượu lên men thở ra mùi hôi thối, buồn nôn, như loài chó ba đầu đang canh cửa địa ngục.
Con đường này như không có điểm kết thúc, cơn bão và mưa cứa vào da thịt cô, những cành cây gãy trông như bộ xương bò ra khỏi nghĩa địa, nước mưa chảy vào mắt làm cô đau đớn, cô không nhìn rõ con đường phía trước, đường nét của mỗi tòa nhà đều như giống hệt nhau, bạn chỉ có thể đi xuyên qua nó bằng trực giác, giống như một bóng ma vô tận đập vào tường.
Từ tầng 1 đến tầng 4, mỗi bậc thang đều nguy hiểm như leo lên vách đá, Lương Duyệt Nhan cuối cùng vẫn khiêng được Viên Hải Bình về nhà.
Cô thở dài một hơi.
Căn nhà im lặng trống vắng.
Quần áo lạnh lẽo dán lên người cô.
Viên Hải Bình nằm trên giường, giật mình, anh ta hét lên một tiếng rồi lại gào lên, kêu lấy cho anh ta cốc nước, mẹ nó tôi chưa say, còn uống tiếp được.
Sau đó ra vẻ chửi hai câu.
Nước trong ấm đun nước ở phòng khách chỉ đủ để lấp đầy nửa cái cốc.
Lương duyệt Nhan để nửa ly nước lên tủ đầu giường, Viên Hải Bình nhìn lướt qua, thậm chí còn lười đưa tay ra lấy cái ly kia.
"Nhà này đến nước cũng không có à?" Giọng Viên Hải Bình khàn khàn hỏi.
Hai người nhìn nhau ngắn ngủi, ánh mắt lạnh nhạt ngang nhau.
"Cầm đến đây!" Viên Hải Bình rất không vừa lòng với phản ứng của cô, tiện thể ra lệnh.
Không gian không đến 100m2 này do anh ta thống trị, quyền bá chủ là một thứ gì đó cần được xác nhận lặp đi lặp lại trên người nô lệ.
Đi chết đi.
Lương Duyệt Nhan đẩy ly nước về phía Viên Hải Bình vài cm.
Viên Hải Bình uống hai ngụm nước, uống rất gấp gáp, uống đến vội vàng, uống vào không khí, phát ra tiếng rên rỉ giống như động vật.
Lương Duyệt Nhan đột nhiên nhớ đến khi cô còn nhỏ ở quên, những con lợn được thả khỏi chuồng đi uống nước mương hôi thối, tiếng hừ hừ giống hệt nhau.
Con lợn bị treo lên rồi mổ bụng ngay sau khi uống nước, máu hòa với nước sôi bốc khói và chảy xuống cống.
Anh ta cởi áo ném xuống đất, da sau lưng trắng bệch sưng lên như da heo, vừa đi vào phòng tắm vừa cởi chiếc quần ướt nước mưa ra, phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Đi chết đi.
Lương Duyệt Nhan cởi váy màu đen, cởi áo lót và quần lót, ném vào góc phòng, cô trần trụi mặc áo choàng tắm dài màu trắng vào.
Cô đi vào bếp, thuần thục rút con dao thái Song Lập Nhân kia ra, đá mài rất mỏng, có vết lõm rõ ràng ở giữa, ướt nước, cô mài dao, từng chút một.
Viên Hồng dưới bồn rửa chén nghe thấy tiếng mài dao của cô bắt đầu giãy giụa vô ích, phát ra tiếng không thể truyền ra khỏi phòng bếp, giọng nói hôm nay lớn hơn bình thường, Lương Duyệt Nhan cười lạnh, bà ta nghe thấy Viên Hải Bình trở về, chắc chắn nghe được.
Đi chết đi.
Chấm dứt thảm kịch luẩn quẩn bất tận này.
Lương Duyệt Nhan liếc nhìn vết nứt trên tường, vết nứt đó đủ lớn cho ánh sáng lọt qua, đối diện với bàn ăn, chiếc bàn ăn được ánh trăng ấm áp chiếu lên, phủ lên một màu hư ảo vĩnh hằng.
Kinh Tố Đường nghiêm túc ngồi ăn ở đầu bàn ăn, anh hướng về phía cô ngồi ở đối diện mà cười.
Cô nghiêm túc nhìn anh, gần như tham lam mà nhìn anh, như thế nào cũng nhìn không đủ.
Cuối cùng ôm ảo tưởng tốt đẹp xuống địa ngục.
Thật xa xỉ.
"Cô làm gì vậy?" Viên Hải Bình tắm xong, đi qua cửa phòng bếp.
Động tác của Lương Duyệt Nhan chợt dừng lại, ngón cái bị lưỡi dao cứa qua, ban đầu cũng không cảm thấy đau, máu chảy ra, một giọt, hai giọt, vô cùng chói mắt.
Đủ sắc.
Cô nghĩ.
Cô chưa trả lời.
Viên Hải Bình xoa tóc đi về phía cửa phòng bếp: "Này, về chuyện bằng sáng chế, tôi nghĩ..."
Anh ta vẫn quan tâm đến bằng sáng chế.
Lương Duyệt Nhan cắt ngang lời anh ta: "Tôi đồng ý với anh."
Viên Hải Bình ngạc nhiên.
"Nếu không anh cho rằng anh Đăng của anh sẽ dễ dàng buông tha cho tôi vậy sao?" Lương Duyệt Nhan cười lạnh, "Tôi có thể ký tên.
Sao, có vui không?"
Viên Hải Bình dần toát ra một loại tự tin như đã thành công thuần thú, "Xem xem, cô đồng ý sớm thì đã không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Nói cho cùng đây cũng là lỗi của cô."
Lương Duyệt Nhan gật đầu, đáp thuận theo: "Đúng vậy, là tôi sai."
"Phụ nữ là phải nghe lời." Viên Hải Bình nói: "Chờ tôi thăng chức thì cô cũng được hưởng."
Máu trên ngón cái đã ngừng chảy, Lương Duyệt Nhan quay đầu lại nhìn Viên Hải Bình, lộ ra nụ cười dịu dàng: "Cho nên đêm nay tôi muốn bồi thường cho anh."
Viên Hải Bình trả lời được, anh ta vô cùng vui vẻ.
Sao có thể không được chứ.
Chuyện tốt cứ liên tục đưa đến cửa.
Anh ta thậm chí còn không để ý hỏi rốt cuộc Viên Hồng và Viên Dương đã đi đâu.
Anh ta ngồi trên giường, gọi Lương Duyệt Nhan mau đến đây.
Lương duyệt Nhan cởi dây lưng của áo choàng tắm, đứng ở trước cửa, sau lưng tay cầm con dao đã từng giết gà.
Thân trên của Viên Hải Bình để trần, quần tụt một nửa, bộ phận tội lỗi nửa ngóc đầu ở đó, phô trương sức mạnh và nóng lòng muốn thử, cô không muốn nhớ lại bao nhiêu đau đớn, tổn thương và cơn ác mộng mà nó đã mang lại cho cô.
Lương Duyệt Nhan đến phía sau anh ta, ngón tay leo lên sống lưng Viên Hải Bình, rơi xuống vai và cổ, xoa bóp đốt sống cổ, ngón cái dọc theo cơ bắp lực vừa phải mà xoa.
"Hôm nay em làm rất tốt, anh rất vui." Viên Hải Bình hài lòng nói, sau đó quay đầu sang bên kia nói: "Xoa bên này nữa."
"Được." Cô nhẹ