Diệp Tư Lan ra khỏi thang máy, cuối cùng cũng tháo khẩu trang xuống Không nhanh không chậm mà đi đến cánh cửa gỗ khắc hoa văn thứ 3, gõ cửa ba lần.
Bên trong vang lên tiếng "Vào đi", anh ta mở cửa ra, vừa vào cửa đã nhìn thấy một điện thờ bằng gỗ vàng sơn sơn vàng chạm khắc, thờ Quan Đế nắm giữ cây Thanh Long Yển Nguyệt đao.
Điện thờ này và bức bình phong bằng gỗ chạm trổ cùng màu phía sau ngăn cách thành hai gian.
Diệp Tư Lan dâng ba nén hương cho Quan Đế, sau đó đi sang bên trái.(*hình ảnh ở cuối chương)
Kinh Văn Đăng ngồi dựa người trong sofa, ông ta không pha trà cũng không uống rượu, thật sự đang ngồi yên.
"Ngồi đi." Giọng nói không rõ vui buồn.
Những năm gần đây, Kinh Văn Đăng chỉ dùng loại giọng điệu này nói chuyện hai lần, Diệp Tư Lan nhớ rõ ràng, một lần là khi đứa con nuôi bé nhỏ của ông ta bỏ nhà đi không biết tung tích, một lần nữa là vụ nổ lớn tám năm trước.
Người ngồi ở vị trí cao nhất phải học được cách bình tĩnh và che giấu sự tức giận, không cam lòng, Kinh Văn Đăng làm tốt hơn Diệp tư Lan nhiều, anh ta tâm phục khẩu phục.
Diệp Tư Lan ngồi xuống trước mặt Kinh Văn đăng, cũng ngồi thẳng lưng, khoảng cách mặt đối mặt xa nhất, tạo khoảng cách đệm cho những xung đột có thể xảy ra.
"Lão Diệp, tôi cũng không nói nhiều.
Hai chuyện." Kinh Văn Đăng nói.
"Ừm."
"Phố Vụ không sạch sẽ.
Cậu biết chứ?"
"Đương nhiên, tôi vốn dĩ đã định nói với anh.
Chuyện mua bán bên kia không thuận lợi, một số hàng hóa chảy đến nơi không nên đến, nhưng cũng không nhiều, tôi không muốn đi đường sáng, tôi đã nhờ một số người đáng tin làm một danh sách."
"Được." Kinh Văn Đăng khen ngợi gõ bàn một cái.
Nước sôi ùng ục, Diệp Tư Lan đứng lên, đến một ghế khác rồi ngồi xuống, lấy ra túi giấy cũ từ hộp trà bằng thiếc, hương trà phả đến.
Lấy ra một nắm trà cho vào ấm tử sa, nước sôi đổ đầy ấm trà rồi đậy nắp lại, hơi nóng đảo quanh, cuối cùng nhẹ nhàng cầm hai tách trà lên.
Lần pha trà thứ 3 cuối cùng cũng khiến anh ta hài lòng, anh ta đẩy một chén trà đến rước mặt Kinh Văn Đăng.
Nước trà bốc lên hơi nóng, Kinh Văn Đăng lại như không thấy nóng, uống ba ngụm hết chén trà, hài lòng híp mắt lại.
"Anh nói chuyện thứ hai đi."
"Từ ngày hôm đó Viên Hải Bình bắt đầu mất tích, cho đến hôm nay vừa tròn 1 tuần.
Cậu thấy thế nào?"
"Vừa vặn là thất đầu." Diệp Tư Lan đáp lại.
(Thất đầu: người mới chết được bảy ngày)
"Cậu có thể nói chuyện tử tế không?" Kinh Văn Đăng để mạnh chén trà tử sa xuống, phát ra một tiếng rầm, ông ta trợn mắt nổi giận nhìn DIệp Tư Lan.
Diệp Tư Lan vẫn là dáng vẻ bất kính không chút gợn sóng, trầm mặc giằng co sau 10 giây, Kinh Văn Đăng như ý thức lại được, đột nhiên trở nên bình tĩnh, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
"Cậu thật sự cảm thấy như vậy?"
"Nói thật ra, chúng ta căn bản không thèm để ý đến Viên Hải Bình, năng lực thì không có, muốn tàn nhẫn cũng không có, nếu thật sự chết, bất cứ ai tiếp quản bộ phận của anh ta cũng tốt, phải không? Từ đầu đến cuối chúng ta chỉ muốn Fluorit, đúng không?" Diệp Tư Lan cười lạnh, "Nếu người năm đó từ chức là Viên Hải Bình mà không phải Lương Duyệt Nhan thì mọi chuyện sẽ không phức tạp như vậy.
Vị trí này của tôi không muốn nhường cho cô ta ngồi cũng không được."
Kinh Văn Đăng cười rộ lên, hoàn toàn hết tức giận, chỉ là trong ý cười lại có thêm vài phần tàn nhẫn, Diệp Tư Lan nhìn hiểu, cũng nhìn đến sảng khoái.
"Lão Diệp, không ai có thể thay thế cậu."
Nỗi nghi ngờ và bận tâm khi vừa vào cửa tạm thời buông xuống, Diệp Tư Lan mở miệng nói tiếp.
"Thật ra tôi tò mò một chuyện, anh, anh thấy cô ta thế nào?"
Kinh Văn Đăng nghi ngờ hỏi: "Lương Duyệt Nhan?"
Diệp tư Lan khẳng định lặp lại ba chữ này: "Lương Duyệt Nhan."
Hai người đồng thời nghĩ đến người phụ nữ kia khi cô xuất hiện trước mặt họ.
"Ấn tượng của cô ta quá sâu."
Làm một người vợ nhưng lại quá mức bình tĩnh với oanh yến bên cạnh chồng mình.
Lực ứng biến và tố chất tâm lý còn vượt quá tiêu chuẩn của một bà nội trợ, nếu có một tính cách như vậy, Lương Duyệt Nhan sẽ rơi vào hai thái cực,