Vào ngày Lương Duyệt Nhan đến bệnh viện kiểm tra, KinH Tố Đường giữ Trịnh Vĩ Du đến kiểm tra phòng lại, dặn dò rất nhỏ, không nên đến gần từ phía sau cô, cố gắng kiên nhẫn và dịu dàng với cô một chút, chú ý đến vết thương ở tay cô.
Nhân vật của hai người như hoán đổi cho nhau, bác sĩ Trịnh Vĩ Du dở khóc dở cười: "Bắt đầu dạy tôi làm việc à.
MUốn đổi nghề phải không? Cậu muốn làm bác sĩ chủ trị không?"
Lương Duyệt Nhan được đẩy ra khỏi phòng bệnh, cô ngồi xe lăn bất an nhìn xung quanh cho đến khi Kinh Tô Đường đến bên cạnh cô, trong khoảnh khắc cô đưa tay ra, anh liền nắm lấy tay cô.
"Duyệt Nhan, tôi ở đây đợi em, khi nào em về là có thể thấy tôi." Giọng điệu của anh chậm rãi: "Đừng sợ, làm kiểm tra xong, chúng ta cùng về nhà."
Cô giương mắt lặng lẽ nhìn Kinh Tố Đường, chớp chớp mắt, cái hiểu cái không với lời anh nói, cô buông lỏng anh ra một chút, lại do dự nắm lấy ngón tay anh.
Kinh Tố Đường lại lần nữa nói lại lời đó với cô, vô cùng kiên nhẫn với cô.
Trịnh Vĩ Du nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã đến thì nhắc thở Kinh Tố Đường: "Được rồi, đi thôi.
Tôi đi theo toàn bộ quá trình, yên tâm, có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt con gái bảo bối của cậu đâu."
"Anh muốn tôi làm anh câm miệng không?" Kinh Tố Đường dùng khuỷu tay huých anh ta.
"Khác nhau à? Vợ tôi ngày đầu tiên đưa con trai đi mẫu giáo cũng giống hệt cậu." Trịnh Vĩ Du cười: "Dù sao tôi cũng không thấy mình nói sai."
Nếu nói vậy thì trên người Lương Duyệt Nhan chảy dòng máu của mình.
Là người thân, là con gái, hay là thân phận khác đều giống nhau.
Cho dù cả đời này cô không nói chuyện, giống như chỉ biết nhìn anh cũng như vậy.
Trong mọi hoàn cảnh, khái niệm gia đình cuối cùng cũng sẽ rơi vào một người, và người anh cần cũng cần anh.
Dọc theo hành lang, Lương Duyệt Nhan bị đẩy đến thang máy, cô từ xa quay đầu lại nhìn, xác nhận Kinh Tố Đường vẫn đứng tại chỗ không đi đâu, dường như cuối cùng cô cũng yên tâm, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, để người ta đẩy vào thang máy.
Kinh Tố Đường nhân dịp Lương Duyệt Nhan kiểm tra trước khi xuất viện thì nhanh chóng đi mua đồ.
Cũng không thể để cô mặc đồ bệnh viện xuất viện được.
Kinh Tố Đường có mục đích, không mất thời gian đã đến.
Bởi vì không có kinh nghiệm mua đồ cho phụ nữ, chỉ có thể dựa theo cơ sở lý luận chủ nghĩa thực dụng lấy quần áo bỏ vào giỏ hàng.
Không biết tại sao, khi đến nơi thanh toán, nhân viên bán hàng lấy từng cái ra khỏi giỏ hàng, anh nhận ra mỗi một chiếc đều là màu trắng.
Cả nội y cũng vậy.
Về nội y, khi lấy anh cũng không nhìn nhiều, cũng không dám chạm vào, chỉ dám cầm dây nội y, nhân viên cửa hàng hỏi số đo thì mặt anh nóng bừng lên, hàm hồ nói ra chiều cao và cân nặng, nhân viên suy nghĩ nói có lẽ có hai số đo phù hợp.
Anh đều mua.
Sau đó Kinh Tố Đường đến cửa hàng thú cưng.
...
Anh trở lại bệnh viện sớm hơn dự kiến.
Anh còn mở một khe cửa sổ xe, chạy trở lại tòa nhà bệnh viện.
Vì thế khi Lương Duyệt Nhan xuất viện thuận lợi mặc quần áo Kinh Tố Đương mới mua cho cô, là một bộ váy hoa trắng.
Y tá tâm huyết dâng trào giúp cô bện tóc, bím tóc đen dài vắt qua vai đến trước ngực, cô rũ mắt nhìn xuống đất, khuôn mặt không chút biểu cảm này dường như đã từng quen biết, cô nhìn qua một cái, khoảnh khắc đó trái tim Kinh Tố Đường đập thình thịch.
Cô đứng lên khỏi xe lăn, đi về phía anh.
Quần áo và mái tóc khác bình thường có thể làm cho cô khó chịu, động tác của cô không được tự nhiên.
Kinh Tố Đường đưa tay về phía cô, cô rụt tay ra sau.
"Sao vậy, Duyệt Nhan?" Anh hỏi..
Hỏi xong anh mới phát hiện, miệng vết thương trên cổ tay cô đã tháo, thay đổi từ lớp băng chặt chẽ sang băng gạc hình chữ nhật, vết thương vừa lành, thịt hồng hồng đóng vảy, giống như một sợi dây leo mọc ra từ băng gạc.
Cô đưa tay ra sau lưng, anh hỏi vài lần mới duỗi tay đến, mu bàn tay không có sẹo.
Kinh Tố Đường nhìn thấy vết sẹo, cô hơi vùng ra, nhưng không thoát được.
"Vết thương sẽ nhanh lành thôi.
Bác sĩ nói tốc độ phục hồi của em rất tốt, Duyệt Nhan giỏi lắm." Anh nói xong lại hỏi: "Còn đau không?"
Lương Duyệt Nhan vẫn không nói gì như trước, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, dường như cô rất để ý việc vết sẹo bị người đối diện nhìn thấy, có lẽ là một loại cảm giác khó chịu khi bị lộ ra, cổ tay cô trở nên căng thẳng.
Kinh Tố Đường trầm tư mấy giây, anh lật cánh tay mình lên, để lộ cổ tay tinh tế đeo vòng bạc, lộ ra vết sẹo dữ tợn bị che đi.
Cô cúi đầu nghiêm túc nhìn, vô cùng cẩn thận mà khẽ chạm vào.
Anh dùng giọng điệu cổ vũ nói: "Không sao.
Không xấu chút nào.
Thật đấy."
Anh sờ lên vòng bạc, chậm rãi cởi nó xuống.
Từ khi đeo nó lên tay cho đến nay, chiếc vòng này chưa từng rời khỏi anh.
Bây giờ, vòng bạc đang quấn ba vòng trên cổ tay Lương Duyệt Nhan, Kinh Tố Đường cẩn thận cài móc vào.
Bác sĩ ở cửa gọi Kinh Tố Đường, anh đáp lại, nói với cô: "Tôi đi qua bên đó một chút, sẽ trở về ngay."
Sự chú ý của Lương Duyệt