Edit: Cigarred
...
Khăn nhung dài màu xám thấm nước, vắt khô, rũ ra, giống như một quả bông ấm áp chạm vào khuôn mặt Lương Duyệt Nhan.
Không đợi anh nhắc nhở, cô đã nhắm mắt lại, khăn bông nhẹ nhàng xoa mặt cô, trên khăn có mùi cỏ nhàn nhạt, cô hít sâu một hơi, đôi mắt khép lại.
Nơi Lương Duyệt nhan bị thương không thể dính nước.
Hơn nữa Kinh Tố Đường phát hiện dường như cô không muốn ở trong phòng tắm một mình.
Truyện Cổ Đại
Anh không nghĩ nhiều, tự nhiên đảm nhận công việc này.
Lau mặt xong, Kinh Tố Đường gấp khăn lại, nhẹ nhàng lau cổ cô, cô tự nhiên đến gần anh, anh liền ngửi được mùi hương trên người cô, mùi hương sạch sẽ độc nhất vô nhị, dường như có thể gây chết người với người khác giới.
Kinh Tố ĐƯờng ép buộc bản thân suy nghĩ, như vậy anh sẽ không bị xúc động làm đầu óc choáng váng, anh sẽ không làm một số chuyện không nên với Lương Duyệt Nhan.
Khăn lại nhúng vào nước nóng lần nữa, sau đó bọc vào khuỷu tay mà Lương Duyệt Nhan được băng bó, từ từ lau đến bắp tay và sau gáy cô.
Chạm vào khóa kéo của váy ở phía sau, tạo ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, Lương Duyệt Nhan rất ăn ý mà đưa tay ra sau lưng, kéo khóa kéo xuống, chiếc váy không bó sát, cởi ra rất thuận lợi, trước mắt Kinh Tố Đường chính là cô chỉ mặc mỗi nội y.
Khuôn mặt anh đỏ lên, đặt khăn ấm lên bờ vai mảnh mai của cô, làn da cô trắng lại mỏng, giống như một tầng màu trắng dán vào xương.
Ánh mắt anh trôi nổi, không biết nhìn đi đâu, giống như một người cha yêu thương con gái mình đến dị dạng nhưng vẫn giữ lại chút đạo đức cuối cùng, Lương Duyệt Nhan chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh như có hứng thú.
Anh nhỏ giọng nói: "Duyệt Nhan, đừng nhìn tôi." Tiếp tục đi xuống, sát đến bụng nhỏ, anh nhìn thấy một vết sẹo nhỏ màu hồng, vết sẹo rất sâu, cũng rõ ràng, giống như một con sâu nằm trên bụng cô, cô dùng tay che đi, không muốn anh nhìn thấy.
Anh khẽ cong môi lên, nói bên tai cô: "Không sao, không hề xấu, ngược lại chứng minh em rất dũng cảm."
Kinh Tố Đường nửa quỳ trên sofa, lau sống lưng cho cô, động tác này như ôm chặt cả người cô, trán cô dựa vào vai anh, khẽ hít mũi.
KinH Tố Đường nói: "Có phải lạnh không? Sắp xong rồi, Duyệt Nhan, đợi tôi một lát."
Chiếc váy cởi ra, Kinh Tố Đường dùng chăn quấn lấy cô, khi lau qua bên trong đùi cô, linh hồn anh giống như bị hút đi, vô thức nghĩ đến thánh đồ lau đi bụi bặm trên bức tượng nữ thần.
Cô thay quần áo xong, tóc xõa tung, lười biếng nhìn anh.
Anh cầm quần áo cô thay ra định bước đi nhưng bị cô nhẹ nhàng nắm lấy, cô dựa vào người anh, hôn lên môi dưới của anh, anh giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Kinh Tố Đường gần như là chạy vào phòng tắm, anh ngây người rất lâu, Lương Duyệt Nhan đi qua, cửa phòng tắm không có cách âm, tiếng rên rỉ ẩn nhẫn cố ý hạ thấp dễ dàng truyền ra.
Cô đứng ở cửa rất lâu, giống như một cái cây mọc ra từ cánh cửa này, cô dán tai vào cửa nín thở lắng nghe, đôi mắt cô rũ xuống, tay cô nắm chặt tay nắm cửa.
Khi tiếng nước dừng lại, cô lùi lại một bước, nhẹ nhàng trở về ghế sofa nơi cô vừa ngồi.
Kinh Tố Đường mặc quần áo xong đi ra, mặt hơi ửng hồng, anh cũng không dám nhìn cô một cái, che che giấu giấu cầm khăn tắm trở về phòng.
Sau khi anh đi vào phòng thì Lương Duyệt Nhan chậm rãi giương mắt lên, nhìn về phía cửa phòng đóng hờ.
Cô nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, Kinh Tố Đường lại đi ra, khó xử nhìn về phía một túi thuốc đặt ở cửa ra vào, anh đi về phía phòng bếp.
Bụng rỗng không thể uống thuốc, nhưng mở tủ lạnh ra chẳng có gì ngoài một quả chanh đã khổ héo.
Lão Trịnh đã dặn dò bệnh nhân phải ăn đồ ăn nhẹ thanh đạm, cơm hộp lập tức bị loại trừ đầu tiên.
Kinh Tố Đường suy nghĩ, cầm áo khoác và chìa khóa xe muốn ra