Sinh hoạt của pháp y Yến Xuân Hòa xảy ra một ít thay đổi nhỏ.
Bản thân cuộc sống hoang đường, Yến Xuân Hòa biết rất rõ, cô ấy càng rõ quan hệ nhân quả tất yếu giữa hoang đường và không hoang đường, nếu như nhất định phải truy tìm nguyên nhân nguồn gốc mà nói thì có lẽ là từ ngày Lương Duyên Nhan và Kinh Tố Đường biến mất trước mặt cô ấy.
Buổi chiều hôm đó, cô ấy theo thói quen nhìn về phía Lương Duyệt Nhan, cô lại không ở đó, cô ấy có hơi mất tự nhiên, lại vì vậy mà sinh ra sự giận dỗi: "Không có Lương Duyệt Nhan thì không làm được sao?" Ý niệm oán giận đó tồn tại trong đầu cả đêm giống như cô ấy đang tự giận dỗi chính mình.
Cô đón Triều Dương đi làm về thì gặp Trịnh Vĩ Du, một người bạn học cùng trường cũng đang uể oải như cô.
Trịnh Vĩ Du vừa hoàn thành một ca phẫu thuật cấp cứu cực kỳ nguy hiểm.
Anh ta nói với cô ấy, nếu không cứu được người đó, anh ta thật sự nghĩ rằng có thể gửi người đó đến chỗ cô ấy.
Trò đùa này không buồn cười chút nào, xem ra Trịnh Vĩ Du đúng là rất mệt mỏi.
Anh ta suy nghĩ lại, nhưng khả năng này không cao.
Khi nói những lời này, ánh mắt Trịnh Vĩ Du lóe lên, cô ấy định hỏi anh a có muốn nói với chuyện với mình không nhưng cô đã mệt đến mức nói không nên lời.
Bất giác Yến Xuân Hòa hận mình không hỏi cái gì.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Yến Xuân Hòa vẫn không gặp Lương Duyệt Nhan.
Cô ấy không liên lạc được với cô, vì thế cô ấy cố gắng liên lạc với Kinh Tố Đường mấy lần nhưng đều không được.
Cho dù là thời sinh viên hay đến khi đi làm, phong cách làm việc của Kinh Tố Đường đều ổn thỏa nghiêm túc, điều này thật sự không giống anh.
Yến Xuân Hòa mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó đang xảy ra.
Nhưng dường như có một bức tường ngăn cách cô ấy khỏi những chuyện đó, để lại một cảm giác bất lực khó chịu.
Chuyện có liên quan đến Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan, chủ yếu là liên quan đến cô.
Lạc Hiền đến tìm cô ấy hỏi rất nhiều chuyện, dẫn dắt rất vi diệu, nhưng tại sao lại hỏi những câu này thì im lặng không trả lời.
Yến Xuân Hòa chán ghét bị coi là kẻ ngốc, cô ấy không kiên nhẫn, trước mắt Lạc Hiền gửi một tin nhắn cho Kinh Tố Đường, đề nghị muốn gặp hai người bọn họ, nhưng tin nhắn như chìm xuống biển sâu.
Trong dự diện của cô ấy, cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm không vì bất kỳ lý do gì.
Co ấy không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc quá lâu, bởi vì khối lượng công việc của pháp y luôn rất lớn.
Chỉ là sau đó lại gặp phải một số vụ án kỳ lạ hoặc kết quả thí nghiệm bất thường, cô ấy có vài lần thốt ra "Lương tiểu thư".
Thi Khương nghe thấy rõ ràng, vẻ mặt cô ấy không thay đổi, làm bộ không nghe thấy.
Lâm kỳ cũng đột nhiên đứng thẳng nhìn ra ngoài cửa.
Chẳng bao lâu lại trở lại bình thường.
Những ngày đầu tiên, họ sẽ hỏi "Lương tiểu thư sẽ đến chứ", nhưng sau đó họ không hỏi nữa.
Một ngày sau đó bức tường xuất hiện vết nứt.
Bầu trời trong sạch, Yến Xuân Hòa đi qua sân chơi của trường đại học, ánh nắng ấm áp khiến gió không lạnh thấu xương, nếu đưa trẻ con trong nhà ra ngoài chơi chắc chắn sẽ rất thú vị.
Sau khi Yến Xuân Hòa học xong hai tiết học của sinh viên thì định đi gặp Tư Nhu.
Cửa văn phòng mở một nửa, trong lòng cô ấy ẩn giấu chuyện gì đó, bước một chân vào lại nhớ mình không gõ cửa, lại thấy Tư Nhu không ở trong đó một mình.
Một người khác cô ấy cũng biết, cơ thể mập mạp, ông ấy là thầy cũng là ông chủ của Kinh Tố Đường, Sử Đông.
Bọn họ ngồi ở hai đầu ghế sofa, dường như không đủ xa, đầu hai người còn hơi hướng ra ngoài giống như một chữ Y ở giữa khoảng cách của hai người.
Họ nói chuyện, bầu không khí như cuộc đàm phán chính trị, tự nhiên họ không phát hiện Yến Xuân Hòa ở ngoài cửa.
"Sử Đông, ông sống ngần này tuổi, nói khó nghe thì cũng tạo nên thành tích, làm việc mà còn nhòm trước ngó sau, sợ trước sợ sau!" Tư Nhu giận dữ mắng, sống lưng Yến Xuân Hòa cứng đờ: "Tôi nói thẳng, những vụ án đó là ông đẩy cho học trò của ông điều tra.
Nhân vật chứng đều có, bị bác bỏ thì sao? Có gì mà ông phải sợ?"
"Tôi thấy kết quả kiểm tra còn có chữ ký của bà, tiến sĩ Tư." Sử Đông nhàn nhạt đáp.
"Thì sao?"
"Lương Duyệt Nhan đều tham gia những vụ án này, đúng không?"
"Ông muốn nói cái gì?"
"Đừng phủ nhận, đó là công tố viên Lạc nói với tôi." Sử Đông buồn bã nói: "Đáng lẽ tôi nên tìm ra mối liên hệ này."
"Tôi cũng tham gia, tôi có ký tên, nếu có bất kỳ hậu quả nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Sử Đông, không cần ông bận tâm."
Yến Xuân Hòa nín thở, lặng lẽ đi lên một bước, đứng sát vào tường, đây là điểm mù trong tầm mắt của bọn họ.
"Bà có thể nghe tôi nói không?" Giọng nói của Sử Đông mang theo tức giận: "Bà không sợ gánh cái danh cản trở pháp luật sao?"
"Ông định làm gì? Tố cáo tôi à?"
"Bà nói gì đấy!" Sử Đông lập tức phản bác.
"Được, bằng chứng đâu?"
"Đông Ngô đặt câu hỏi về tính hợp lý về sự tham gia của Lương Duyệt Nhan trong cuộc điều tra, họ khẳng định điều này là lý do bác bỏ cáo buộc, điều này không phải nghiêm trọng nhất.
Hết lần này đến lần khác xuất hiện manh mối khả nghi đều có liên quan đến Lương Duyệt Nhan." Sử Đông hạ giọng nói xuống nhưng Yến Xuân Hòa vẫn nghe rõ ràng.
Tư Nhu im lặng một lát mới hỏi: "Manh mối gì?"
"Cô ta đang cần tiền."
"Ai mà không cần tiền?"
"...!Gia đình cô ta mất tích rồi."
"Đây là manh mối khả nghi gì? Từ nhỏ đến lớn tôi hỏi ông, Hinh Hinh đã bao nhiêu lần mất tích? Tôi cũng không đếm được."
"BIết ngay là không thể nói chuyện được với bà." Sử Đông thở dài.
Ông lại mở miệng nói, vô cùng khổ sở: "Đây