Dịch giả: Thập Nhị Liên Hoa
Thành phố S những ngày hè này cực nóng, ngoài trời không một cơn gió, được so sánh như một cái bếp lửa của Hoa Hạ, có thể nói danh xứng với thực.
Lúc này đã gần đến 11 giờ, mặt trời trên cao chiếu chói lọi, không một bóng mây, khí trời vô cùng oi bức.
Trầm Dư đứng ở dưới mái hiên, bàn tay che trước trán, cau mày giương miệng, vẻ mặt không kiên nhẫn. Mãi cho đến khi các cô gái từ bên trong phòng lần lượt từng người chậm rãi đi ra.
Mọi người xếp thành nửa vòng tròn rồi nghe hắn điểm danh
Các cô gái đều được trang điểm xinh đẹp, tóc đều được bới thành một kiểu tròn dẹp, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ. Bọn họ hơi sợ hãi, lẳng lặng nhìn Trầm Dư
Trầm Dư chỉnh lại tóc tai gọn gàng, tỏ ra thân thiện cười cười thật giống một bà cô gian xảo, "Bây giờ tôi sẽ giảng diễn giúp các cô"
Trầm Dư hắng giọng nói tiếp, "Kế tiếp cảnh quay của Âm Ngôn, Minh Hy Tông lần đầu tiên gặp mặt Phạm Hoàng quý phi. Âm Ngôn do từ Kha Minh sắm vai.."
Nói tới đây, có vài tiếng nói rầm rì tiếng truyền tới, Trầm Dư trừng mắt liếc các cô cảnh cáo,
Cố áp chế cảm xúc. Đến khi tất cả im lặng, hắn mới tiếp tục giải thích.
".. Mà Minh Hy Tông Chu Do Hiệu, do Lục Dịch sắm vai. Vai diễn của các cô, chính là cung nữ theo sau Chu Do Hiệu, hầu hạ hắn đi ra ngoài. Các cô cần phải làm là theo sau hắn từ chỗ vườn hoa đằng kia, biết không? Chính là bụi hoa màu tím đằng trước, đi theo sau Chu Do Giáo giữ khoảng cách năm bước chân với hắn, phải biểu hiện tôn kính, rũ mi cúi đầu, các cô hiểu ý của tôi chứ?"
Thưa thớt một vài người phía sau nói "hiểu", Trầm Dư bất đắc dĩ phất phất tay, "Các cô theo tôi lại đây"
Một đám người đi tới gần bụi hoa, Trầm Dư bắt đầu sắp xếp vị trí, chia thành hai hàng, mỗi hàng mười lăm người. Trầm Dư đi vòng qua các cô gái hai vòng, đưa mắt quan sát sau đó chỉ ngón tay, "Cô, cô, bước ra ngoài"
Thịnh Phồn ngước mắt, vừa lúc thẳng tắp đối diện Trầm Dư chỉ cách một ngón tay, cô từ từ bước ra khỏi hàng, lại qua vài giây, lại có một cô gái cũng đứng yên ở bên cạnh cô.
Không để ý tới các cô gái xôn xao phía sau, Trầm Dư đối nhìn hai cô gái trước mặt đánh giá vài lần, vừa lòng gật gật đầu, "Được rồi, hai người các cô đứng ở hàng đầu đi."
Sắp xếp xong, Trầm Dư tiếp tục dẫn các cô gái đứng thành hàng, căn dặn các cô không được động đậy rồi xoay người khom lưng chạy chậm đi tới bên cạnh đạo diễn.
Trầm Dư đứng dưới trời nắng nóng, một tay che trán, một tay cầm loa phóng thanh, "Tôn đạo, người đã tụ tập đầy đủ, khi nào thì bắt đầu quay a?"
Tôn Thời là phó đạo diễn của bộ phim Minh Nô, là bạn của Lư Hội Kỳ, kinh nghiệm phong phú. Nghe Trầm Dư gọi, Tôn Thời không nói mà chỉ vươn tay chỉ lên trên. Trầm Dư liền hiểu, từ trong túi thuần thục móc ra thuốc cùng bật lửa, cười hì hì rồi đưa tới cho hắn.
Tôn Thời híp một con mắt, miệng nhả ra khói, miệng ể oải nói ra hai chữ, "Anh đoán xem.."
Trầm Dư:.
Trầm Dư hung hăng giật giật khóe môi, Tôn Thời đem nửa tàn thuốc còn lại ném xuống đất, dùng mũi chân vùi tắt tàn thuốc, rốt cuộc mở miệng, "Được rồi, chuẩn bị cho bọn họ đi ra, cậu Vương, đi vào phòng nghỉ gọi Kha Minh cùng mấy người kia, đi ra diễn"
Nhân viên đội mũ lưỡi trai màu đen, một tiếng cũng không hỏi "người kia" là người nào, vội vã đi vào phòng nghỉ gọi người.
Trầm Dư rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi đi tới chỗ gần bụi hoa, đám người đã bắt đầu xôn xao ríu rít.
Thời tiết nóng bức, không có một chỗ che nắng, hơn nữa trang phục diễn lại nặng nề, trong đám người truyền ra một trận âm thanh oán giận. Trầm Dư lẳng lặng nghe xong, trong chốc lát vẻ mặt bình tĩnh đã không còn kiên nhẫn, tức giận đầy mặt, thanh âm hồn hậu giống như dã thú rít gào, "Con mẹ nó! Không muốn làm liền lăn đi cho ông, đoàn phim không thiếu người, tự coi mình là đại bài minh tinh hay sao?"
Càng nói càng tức giận, hắn liền mạch nói những lời thô tục. Thịnh Phồn yên lặng nhìn chăm chú
vào toàn bộ quá trình, từ đầu chí cuối cũng chưa nói qua một câu.
Lúc Trầm Dư không có ở đây, tất cả mọi người đều thảo luận đến khí thế ngất trời, Thịnh Phồn cùng cô gái bên cạnh không nói một lời, lúc sau tất cả mọi người đều an tĩnh lại, cô gái đứng bên cạnh Thịnh Phồn lại đột nhiên nói
"Cô biết không? Minh Nô đoàn phim, tuyển người rất khó."
Cô ta nói một câu khỗng rõ có ý gì, giọng rất nhỏ, giống như ở bên tai Thịnh Phồn thổi gió.
Thịnh Phồn lần đầu tiên liếc mắt nhìn cô gái đứng cạnh, người có tư cách cùng chính mình đứng ở đội đầu trong đội.
Đuôi lông mày của cô ta vểnh lên cao, trên mặt khiêu khích xen lẫn vài phần khinh thường, nét mặt lại co giản đúng độ, sẽ không khiến người ta sinh ra chán ghét. Gương mặt có vài phần xinh đẹp, đôi mắt mang theo hừng hực ngọn lửa như muốn thiêu đốt người khác.
Đúng là ngay từ đầu đã làm cho Thịnh Phồn chán ghét.
Vừa nhìn đã biết, cô gái này không phải dạng hiền lành gì, Thịnh Phồn cô chưa bao giờ trêu chọc người khác như vậy. Không phải vì sợ, mà là ở giới giải trí nhất định phải biết được một cái kỹ năng, chính là bo bo giữ mình
Thịnh Phồn bắt đầu giả điếc.
Cô gái kia lại không buông tha cho Thịnh Phồn, cô ta cười khẽ, "Tôi cũng đã diễn qua ba bốn bộ kịch, từng tham gia một vài quảng cáo, các loại vai diễn lớn nhỏ cũng đều đã nhận không ít. Haiz! Nghe thì có vẻ lợi hại đi, kỳ thực đều không đáng một đồng"
"Cô biết không, nếu muốn thành danh trong giới giải trí, không phải dựa vào số lượng tác phẩm đã diễn, mặc kệ chúng ta từng có bao nhiêu tuyến nhân vật, cũng vẫn là không thắng nổi đại chế tác bên trong một tuồng kịch"
"Cho nên tôi tới chỗ này."
"Mỗi lần đứng trước ống kính đều không có cơ hội, tôi không cam lòng, hôm nay phải sống chết đến cùng."
Nghe đến đây, Thịnh Phồn có vài phần hứng thú, đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Phồn dừng trên mặt của cô gái, ấn tượng sâu nhất chính là một đôi mắt dài trông giống mắt hồ ly, tròng mắt bừng bừng ngọn lửa thiêu đốt.
Thịnh Phồn rất có hứng thú mà nhuếch đuôi lông mày.
"Tôi cảm giác được tiềm tàng nguy cơ từ trên người của cô. Mà loại cảm giác này, cố tình là tôi không thích, tốt nhất cô hãy bỏ đi ý định tranh giành thứ mà tôi muốn, bằng không.."
".. Cô sẽ chết thực thảm."
Nói xong lời này, cô gái thở ra một hơi, nét mặt nhẹ nhàng, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Thịnh Phồn càng thêm tinh tế, rồi nói, "Tôi là Khương Hoa, tương lai không xa, cái tên này đều sẽ xuất hiện bất cứ ở nơi nào, các cô đều có thể nhìn thấy. Cho nên, cô cần phải nhớ kĩ."
Dưới ánh mặt trời, Khương Hoa nói lời vô cùng tự tin
Thịnh Phồn đuôi lông mày như cũ nhẹ nhàng nhuếch lên, điềm tĩnh nhìn Khương Hoa vài giây, cô chậm rãi cười, mi mắt cong cong, đáp trả Khương Hoa
"Tôi, Thịnh Phồn, tương lai một trăm năm nữa của cô sẽ không vượt qua tôi, cô cần phải nhớ kĩ"
Khương Hoa hất tay Thịnh Phồn ra, cười một tiếng, "Cũng phải xem cô có bản lĩnh này hay không"
Thịnh Phồn thu hồi tay, xem Khương Hoa như rác rưởi không muốn động chạm, Thịnh Phồn tươi cười rực rỡ, "Rửa mắt mong chờ"
(Hết chương 11)