”Tô Bắc, Vân Khải đang ở phòng 8203 khách sạn Hilton đợi cậu, anh ấy chuẩn bị cho cậu một bất ngờ rất lớn đấy!” Giọng nói vui vẻ của cô bạn thân Diệp Nhiễm vang lên trong điện thoại. Tô Bắc đang định nói thì Diệp Nhiễm đã tắt máy rồi.Tô Bắc nhíu mày rồi đi lên số phòng khách sạn mà Diệp Nhiễm đã nói cho cô biết.Hôm nay là sinh nhật của Tô Bắc, cô tưởng rằng Diệp Nhiễm và bạn trai Lý Vân Khải của cô muốn tặng cho cô một bất ngờ vui vẻ nên trong lòng tràn đầy mong đợi.Kết quả là vừa đến cửa phòng, Tô Bắc đã bất giác nhíu mày bởi một loại âm thanh mờ ám, giọng nói nũng nịu của Diệp Nhiễm vang lên khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.“Vân Khải, kỹ thuật của em và Tô Bắc ai tốt hơn?”“Cô ấy còn không cho anh đụng vào người kìa, làm sao hấp dẫn như em được!”Giọng nói quen thuộc từ trong phòng truyền ra khiến Tô Bắc siết chặt tay. Cô không hề nghe nhầm, tiếng thở dốc này là của bạn trai cô, Lý Vân Khải! Mà người phụ nữ kia chính là chị em tốt của cô, Diệp Nhiễm!Bọn họ, sao bọn họ có thể làm ra chuyện này được chứ!Tô Bắc không dám tin nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Quần áo vứt đầy đất, còn hai người trên giường thì đang điên cuồng quấn lấy nhau, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của cô.Tô Bắc giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng.“Quỷ sứ!”Giọng nói nũng nịu không chịu nổi của Diệp Nhiễm lại vang lên.Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Nhiễm, những giọt nước mắt đang cố nhịn của Tô Bắc cuối cùng cũng rơi xuống.Lừa dối! Tất cả đều là lừa dối!Người thì nói yêu cô nhất trên đời, người thì xưng là chị em tốt nhất của cô! Tất cả đều là giả dối!Tô Bắc không ngăn được nỗi căm hận trong lòng, cô tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra rồi ném mạnh vào đôi nam nữ vô liêm sỉ đang âu yếm nhau trên giường.“Diệp Nhiễm! Cậu gọi tôi tới là muốn cho tôi nhìn thấy chuyện cậu và bạn trai tôi đang làm sao? Hai người có thấy buồn nôn không!”Tô Bắc cố gắng không cho nước mắt rơi, giọng nói tràn đầy sự tức giận và chán ghét: “Được! Được lắm!”Cô xoay người, cắn chặt môi để không bật khóc, chuẩn bị rời khỏi căn phòng ngập tràn mùi vị phản bội này. Nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy đầu mình bị thứ gì đó đập mạnh vào.Cô choáng váng xoay người lại thì thấy Diệp Nhiễm đang cầm một cái gạt tàn, nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.“Có trách thì chỉ trách mày thôi...”Tôi sao? Tôi thế nào?Tô Bắc dần dần mất đi ý thức, chìm sâu vào trong bóng tối.Đau...Một cơn đau khiến người ta cảm thấy nghẹt