Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 44: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tơ hồng vốn ở lòng bàn tay, lại lan đến đầu ngón giữa, đỏ rực nhìn thấy mà đau lòng, Phượng Mặc Hàm rống lên, "Tại sao lại như vậy?"

Phượng Mạt Vũ không nói gì.

Hai mắt rớm lệ.

Đôi mắt đẫm lệ nhìn đệ đệ bình thường chưa bao giờ coi nàng như tỷ tỷ, nhưng lúc nào cũng đối xử tốt với nàng, lúc nào cũng nhường nhịn, lúc nào cũng chiều theo ý nàng.

Trong lúc nhất thời, rất luyến tiếc, thật sự không bỏ được.

Nàng mới năm tuổi, cuộc đời vốn ngây thơ, nên như ánh nắng mặt trời rực rỡ nghênh đón bình minh tươi đẹp, mà không phải còn chưa nở rộ, đã tàn phai!

"Ngươi nói xem, Mạt Vũ, không, tỷ tỷ, ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, ngươi nói thật đi!" Phượng Mặc Hàm gấp gáp không thôi.

Bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, kêu lên, "Là mới vừa rồi, mới vừa rồi lúc ngươi sử dụng Bạo Vũ Lê Hoa Nhất Điểm Hồng, có đúng hay không?"

Phượng Mạt Vũ nhìn Phượng Mặc Hàm gần như muốn phát điên, "Mặc Hàm, không cần hỏi, ta vốn biết rõ sẽ có ngày này, vẫn biết!"

Nhưng không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy, sớm như vậy, không kịp ứng phó như vậy......

Cuối cùng vẫn không nhịn được, rơi nước mắt.

Vừa thấy Phượng Mạt Vũ khóc thút thít, Phượng Mặc Hàm luống cuống, "Không khóc, tỷ tỷ không khóc, chúng ta về nhà, cho dù đi đến đâu, Mặc Hàm đều bồi tỷ tỷ, đều bồi tỷ tỷ!"

"Mặc Hàm......"

"Ừm!"

Miệng Phượng Mạt Vũ giật giật, lại không biết phải nói gì.

Nói gì đây?

Rồi không nói.

"Chúng ta về nhà đi, ta nhớ nương!"

Hốc mắt Phượng Mặc Hàm đỏ lên, "Ta cũng vậy!"

Trên thế gian này, luyến tiếc nhất chính là nương.

Nương của bọn hắn, thông minh như vậy, xinh đẹp như vậy, dũng cảm quyết đoán như vậy, nhưng mà, mỗi một lần, có chuyện liên quan đến bọn hắn, tay chân nàng đều sẽ luống cuống.

Hai người nhìn nhau, dắt tay xoay người.

Lại thấy cách đó không xa.

Một người mặc xiêm
áo trắng, sợi tóc tùy ý xõa ở sau ót, yên lặng đứng cách đó không xa, vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng cười đầy cưng chiều.

Không có một chút trách cứ, cũng không có một tiếng quát lớn.

Nàng cứ ấm áp như vậy, ấm áp nhìn bọn họ.

"Nương......" Phượng Mạt Vũ không nhịn được khẽ gọi một tiếng, lôi kéo Phượng Mặc Hàm nhanh chóng chạy tới.

Lúc tới, buông tay Phượng Mặc Hàm ra, nặng nề nhào vào trong ngực Phượng Khuynh Thành.

"Nương, ta không nỡ bỏ người, không nỡ bỏ người!"

Phượng Khuynh Thành nhẹ nhàng đẩy Phượng Mạt Vũ ra, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Phượng Mạt Vũ.

"Nương cũng không bỏ được các con, không bỏ được Mặc Hàm, cho nên, nương tới đón các con về nhà, về sau, chúng ta sẽ vui mừng hạnh phúc ở chung một chỗ, không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu thọ chung chính tẩm (sống thọ và chết tại nhà)!"

Phượng Mạt Vũ ngu muội.

Chớp chớp đôi mắt ướt át, như ngôi sao trong đêm tối, sáng chói rực rỡ.

"Nương, nhưng......"

Phượng Khuynh Thành ngẩng đầu, nhẹ nhàng đè lên đôi môi trắng nõn nà của Phượng Mạt Vũ, "Để nương hưng phấn chốc lát, đừng hỏi được không?"

"Ha ha ha, ha ha ha!"

Phượng Mạt Vũ nở nụ cười.

Nước mắt nước mũi không ngừng chảy.

"Nương, đây là mộng sao?"

"Không phải là mộng, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện