*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Nghi trở lại Đào Nhiên Cư không lâu, quả nhiên Tiêu Ngự phái gã sai vặt mang qua một quyển mẫu binh khí.
Cảnh Nghi cầm sách ngồi trước cửa sổ, lật xem từng tờ một. Quyển mẫu binh khí này là người xưa biên soạn, tổng cộng có bảy bảy bốn mươi chính loại binh khí được ghi vào sách, mỗi giới thiệu là một dạng binh khí, ví dụ như kiếm, còn có thể liệt kê ra thập đại danh kiếm trong thiên hạ cùng với các kiếm pháp nổi tiếng khác, dĩ nhiên chỉ có tên kiếm pháp chứ không ghi cụ thể kiếm chiêu bí truyền của các tông phái.
Phụ tử Tiêu Bá Nghiêm, Tiêu Ngự đều dùng kiếm, Tiêu Tiệm dùng đao, đao pháp được truyền dạy từ một vị danh sư, nếu như Cảnh Nghi học hai thứ này thì không cần phải cố ý đi bái sư nữa.
Nhưng Cảnh Nghi vẫn lật tới trang "thương", bên trái vẽ hình binh khí, vả lại toàn chọn những loại binh khí nổi tiếng nhất, vì vậy khi Cảnh Nghi nhìn xuống dưới cây Hổ Đầu Lưu Vân thương quả nhiên thấy được ba chữ chú thích "Thương Từ gia", phía bên phải là tên thương, thương pháp nổi danh thiên hạ, vị trí đứng đầu các thương pháp cũng bị Từ gia bá chiếm.
Tầm mắt trở lại Hổ Đầu Lưu Vân thương bên trái, Cảnh Nghi không dời nổi mắt.
Dõi mắt khắp thiên hạ, thần binh lợi khí nhiều như vậy nhưng chỉ có cây thương này có liên hệ máu mủ với nàng. Có lẽ mẫu thân chưa từng nghĩ muốn sinh hạ nàng, có lẽ ngoại tổ phụ cũng không định thừa nhận nàng, nhưng nàng biết trong cơ thể nàng chảy dòng máu của người Từ gia, nghĩ đến việc cây thương từng ở trên tay các đời gia chủ Từ gia vang danh khắp chốn, Cảnh Nghi liền không nhịn được kích động trong lòng.
Giống như một anh hùng, nó đáng giá được vạn người kính ngưỡng.
Bất kể nam nữ.
"Công tử, nên tắm rửa rồi." A Thuận ở trong nhà chính hô lên. Tiêu Đình không chú trọng quy củ, A Thuận A Lộc lại cùng hắn lớn lên nên chủ tớ ba người sống chung có vẻ tương đối tùy ý, không giống đám Minh Tâm Minh Hồ nhất định phải đi tới trước mặt Cảnh Nghi nhỏ nhẹ bẩm báo.
Cảnh Nghi để sách xuống, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, không cho hai gã sai vặt đi theo. Trong phòng tắm đặt gương, Cảnh Nghi cởi chỉ còn dư lại một cái trung khố rồi mới chậm rãi đi tới trước gương, vốn đang cụp mắt thì chợt nhìn lên.
Tiêu Đình cực kỳ trắng, trắng tới nỗi có thể so sánh với thân thể của Cảnh Nghi, thoạt nhìn cũng có vẻ đặc biệt mềm, chẳng qua chỉ vì Tiêu Tiệm bóp một cái mà đã để lại trên vai trái trắng nõn một dấu tay tím xanh. Cơ thể Tiêu Đình cao hơn Cảnh Nghi cả một cái đầu nhưng bả vai Tiêu Đình lại không rộng như hai huynh trưởng của hắn, hai cánh tay nhỏ linh lợi, chắc cũng chẳng mạnh được bằng bà tử làm việc nặng.
Mỗi người có một tiêu chuẩn riêng, Cảnh Nghi sẽ không xem thường Tiêu Đình chơi bời lêu lổng, nhưng nếu như Tiêu Đình là đệ đệ của nàng, chắc chắn Cảnh Nghi sẽ không nuông chiều hắn, hoặc là học võ hoặc là đi học, phải chọn một trong hai. Có lẽ nhi tử Tiêu gia quá nhiều, Tiêu Bá Nghiêm hàng năm đóng quân ở biên cương, một mình Liễu thị không quản được.
Nhìn đủ rồi, Cảnh Nghi trở lại trước thùng nước, nhìn mặt nước cởi quần ra.
Mấy lần giải quyết đều phải dùng tay, bây giờ Cảnh Nghi đã có thể lạnh nhạt rồi, vẩy nước chà xát, mới kỳ xong bả vai chợt nghe ngoài cửa có tiếng Tiêu Tiệm gọi nàng, Cảnh Nghi theo bản năng rụt vào trong nước, vừa muốn mở miệng trả lời liền nghe ra Tiêu Tiệm chạy thẳng tới bên
này, sau đó vén rèm tiến vào.
Cả người Cảnh Nghi cứng ngắc, mặc dù là thân thể của Tiêu Đình nhưng bị một đấng mày râu trắng trợn nhìn nàng tắm rửa......
Cũng may mặt nàng đã sớm bị hơi nước hun đỏ, nhìn thoáng qua cũng không có gì khác thường. Tiêu Tiệm tùy tiện nhìn lướt qua trong thùng tắm của Tam đệ, vừa đi ra chỗ ghế ngồi vừa cười hỏi: "Tam đệ đã nghĩa ra học binh khí gì chưa?" Nói xong thì dứt khoát ngồi hẳn xuống, mắt hổ nhìn chằm chằm Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi đặt một tay ở dưới nước, bảo đảm Tiêu Tiệm dù đi tới cũng không nhìn thấy được chỗ mẫn cảm nhất, một tay cầm khăn chậm rãi lau ngực, cụp mi nói: "Ta muốn học thương."
"Thương à......" Tiêu Tiệm sờ cằm, hơi lúng túng một chút, "Kho binh khí trong nhà chúng ta chỉ có hai cây thương tốt nhưng đều là rất nặng, đại ca dùng còn không thuận tay, đệ thì chắc còn không làm nó nhúc nhích nổi, Tam đệ cứ luyện sức trước đi, ta với đại ca sẽ tìm thương tốt cho đệ. Về phần thương pháp, dưới quyền phụ thân có hai vị Tướng quân thương pháp cũng không tệ lắm, nhưng bọn hắn đều ở biên cương, không rảnh dạy đệ, chắc phải mời cao sư khác thôi."
Cảnh Nghi nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, ban ngày lúc ta ở trong cung nhìn thấy Hộ quốc công phu nhân, nàng cảm kích ta cứu tứ công chúa, nói cho ta biết một tin là năm nay Hộ quốc công có thể sẽ thu đồ đệ, quốc công phu nhân hỏi ta có hứng thú hay không......"
"Hộ quốc công muốn nhận đồ đệ?" Tiêu Tiệm đứng vụt lên, kích động tới mức mặt đỏ rần, bước mấy bước dài đến bên cạnh thùng tắm, mắt hổ hưng phấn nhìn chằm chằm Cảnh Nghi, "Tam đệ, thương Từ gia đệ nhất thiên hạ, đệ... đệ, không được, bắt đầu từ ngày mai ta phải huấn luyện trước cho đệ, nếu không bằng thân thể bây giờ của đệ thì Hộ quốc công dù có mù cũng thấy gai mắt!"
Nói xong lại muốn bóp bả vai Cảnh Nghi.
Cảnh Nghi không muốn ăn đau tiếp, kịp thời lui về phía sau tránh ra.
Nàng vừa dịch một cái như vậy, tay Tiêu Tiệm rơi vào khoảng không, tầm mắt cũng rơi vào trong nước, lập tức liếc thấy hai cái chân dài trắng bóc của Tam đệ nhà mình, còn có hai cái tay đang đan chéo che che giấu giấu nữa. Tiêu Tiệm ngẩn người, sau đó cười lên ha hả, "Che cái gì mà che, ta cũng không phải là chưa có xem qua, đệ quên năm trước bốn huynh đệ chúng ta cùng nhau ngâm suối nước nóng rồi hả?"
Của hắn lớn nhất!
Ở phương diện này, nam nhân đều có chút hư vinh, Tiêu Tiệm vỗ nhè nhẹ bả vai huynh đệ, ý vị sâu xa nói: "Tam đệ cứ luyện võ chăm chỉ, tương lai vào trong quân sẽ thoải mái bày ra cho cho người khác nhìn." Hành quân đánh giặc, đường xá không có tịnh phòng để dùng, các tướng sĩ đều là tùy tiện tìm một chỗ giải quyết, tụ ba tụ năm, tự nhiên sẽ so sánh một phen.
"Nhị ca còn chuyện gì không?" Cảnh Nghi trầm giọng hỏi, uyển chuyển đuổi khách.
Thấy sắc mặt nàng khó coi, Tiêu Tiệm có chút buồn bực vì sao Tam đệ không biết vui đùa giống lúc trước nữa,